- Trang chủ >
Warning: Undefined array key "parent_id" in /var/www/truyenxuatichcu/html/templates_c/05c9e395d3c95d61c72ea386087a42d9afb9be68_0.file.listBlockArticles.tpl.php on line 32
Chuyện này nghe như có vẻ chuyện bịa các bạn ạ, nhưng đó là chuyện có thật đấy. Chuyện này do ông nội tôi kể lại, mỗi lần kể ông tôi thường bảo:
- Các cháu thấy không, đó là chuyện có thật ai mà bịa ra chuyện để kể làm gì.
Một thiên thần hộ tống một đứa trẻ đã chết lên thiên đàng. Quãng đường lên thiên đường của họ phải đi lang thang trên mặt đất một quãng thời gian, đến thăm các nơi nổi tiếng.
Như trên đã kể, Pirithoos cai quản những người Lapithes ở vùng Thessalie. Chàng mưu toan thử sức với Thésée, nhưng rồi quy thuận, xin kết nghĩa anh em, thề trước thần thánh, trời đất, sống chết có nhau.
Một lần hươu con nói với hươu bố:
– Bố ơi, bố vừa to lớn hơn vừa nhanh nhẹn hơn, bố lại có cặp sừng đồ sộ để tự vệ, tại sao bố lại sợ chó?
Hươu bố bật cười và bảo:
Ngày xưa, có ông bá hộ lòng dạ rất nhân từ. Ngày rằm tháng bảy, ông đốt nhang đèn bày bánh cúng, bánh cấp, mía, chuối để các cô hồn về hưởng. Cúng xong xuôi ông yên trí vô nhà nằm nghỉ.
Mai hôm ấy, kinh thành Xá Vệ rộn rịp trong cảnh phố phường buổi sáng. Trên các đường lớn ngựa xe tấp nập; từng đoàn người qua lại trong những bộ áo màu sặc sỡ. Các cửa hàng đông nghẹt những người mua.
Khi các vị thần vẫn còn dạo chơi thường xuyên trên mặt đất, có một tiên nữ xinh đẹp giáng trần và nằm nghỉ bên cạnh một gốc sồi thần.
Anu được coi là vị thần già nhất trong những những vị thần trẻ của thần thoại Lưỡng Hà, Anu là vị thần tối cao, quyền năng và thông thái bậc nhất cai quản bầu trời, thiên đường, là chúa tể của các chòm sao, vua của các vị thần.
Bulalakaw là một thực thể trong thần thoại Philippine, được biết đến như là mang điềm báo của tai ương như thiên tai, đói kém, bệnh dịch, chiến tranh,..
Miếu Bà là một ngôi miếu ở Côn Đảo (tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu), cũng có tài liệu ghi là An Sơn miếu, nhưng phổ biến nhất là tên gọi đền thờ bà Phi Yến.
Truyền thuyết còn lưu lại sự tích về trạng nguyên Giáp Hải như một câu truyện thần thánh, từ việc được sinh ra đến việc gặp con gái vua Thủy Tề, kết thành phu thê.
Ngày xưa, có một lão lái buôn giàu đến nỗi có thể lấy bạc ra trát kín cả phố lão đang ở và có lẽ còn lát thêm được một cái ngõ nữa.
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái mồ côi cả cha lẫn mẹ từ khi còn bé. Một bà cụ sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối thôn đón cô bé mồ côi bơ vơ về nuôi, truyền cho cô nghề kéo sợi, dệt vải, vá may, và dạy dỗ cô ăn ở cho nết na. Khi cô bé mười lăm tuổi, bà cụ bị bệnh nặng, bà gọi cô đến bên giường và bảo:
Tương truyền rằng, tại vùng đất Khmer ở miền Tây thuở ấy ở đây là vùng đất rừng rậm hoang du, dưới sông sấu nghé như trâu, trên bờ cọp đua tựa chó. Rồi một hôm, từ miệt trên có cô gái tên Cư cùng với người cha chèo một chiếc ghe xuống đây định đốn củi về dùng.
Trong khi Thésée bị ngồi trong Chiếc ghế Lãng quên thì hai người anh ruột của nàng Hélène là Pollux và Castor đi tìm em khắp mọi nơi mọi chỗ.
Một con chó đang trên đường về nhà sau khi tìm thấy một khúc xương lớn. Trên đường về nhà, khi nó đi qua một con sông và tình cờ thấy cái bóng của nó phản chiếu dưới dòng nước.
Ngày xưa, có một làng nọ không hiểu tại phong thủy, tại hướng đình hay vì một cớ địa lý gì khác mà cả làng đều điếc hết.
Vào thời nhà Mạc (năm 1582) ở làng Trúc Lâm tổng Phan Xá, tỉnh Hải Dương có ông Nguyễn Thới Trung, thuộc phái quan văn, được vua Mạc Đăng Dung cử theo phái đoàn đem lễ vật sang cống hiến ở Yên Kinh.
Một hôm, Đức Phật cùng đệ tử vào thuyết pháp trong thành La Duyệt Kỳ, lúc ra về gặp chành thanh niên đang lùa một bầy bò vừa ăn no, chúng nhảy vọt vào húc nhau. Thấy vậy, Đức Phật nói mấy bài tụng sau đây:
Hwanin (Ngọc Hoàng) ở trên thiên giới có một người con trai tên là Hwanung. Hoàng tử Hwanung, chắc vì cũng lớn rồi muốn độc lập tài chính, nên xin với Hwanin được xuống trần, lập quốc gia riêng để cai trị.