- Trang chủ >
- Truyện cổ Do Thái
Có hai anh em nhà nọ, người anh là kẻ keo kiệt hà tiện luôn coi tiền là trên hết. Cả đời anh ta chỉ mong chiếm được toàn bộ gia sản của người cha. Người em thì hoàn toàn khác.
Có một kẻ hà tiện và một người hào phóng cùng hùn vốn chung nhau cửa hàng tạp hoá. Mỗi khi cân đường, cân bột hay bất cứ một thứ gì người hà tiện cũng bớt lại của khách hàng mấy hoa.
Có một người tiều phu đốn gỗ sống với vợ và bảy cô con gái tại một làng ven rừng. Ông ta làm việc rất chăm chỉ mà vẫn nghèo.
Có một người ăn xin mù thường đi xin của bố thí ở một khu chợ. Ông ta thường giấu tiền xin được tại một túp lều ngoài thành phố.
Xưa có một người sống bằng nghề khuân vác. Bữa cơm nào anh ta cũng ăn ngon miệng. Khi có thời gian anh ta thường đi vào phố ăn ở một tiệm nhất định.
Một người thương gia chăm chỉ góa vợ sống với cậu con trai duy nhất. Cậu ta là người phá gia chi tử. Người thương gia bận bịu suốt ngày với công việc.
Có một ông nhà giàu sống ở thành phố nọ. Ông ta có nhiều con cái, tài sản và một cuộc sống xa hoa, truỵ lạc. Vì vậy trong đầu ông luôn luôn băn khoăn bởi câu hỏi:
Bà tôi là một bà đỡ. Bà làm công việc này vì yêu thích chứ không đòi hỏi bất cứ sự thù lao nào. Bà tin rằng mình sẽ được bù đắp khi lên thiên đường.
Có một vị vua rất quý trọng người Do Thái trong vương quốc của mình. Nhưng các viên quan cận thần thì không ưa gì họ và luôn tìm cách hại họ. Họ hãm hại những người Do Thái bằng những lời rèm pha để nhà vua cũng phải căm ghét họ.
Tại thành phố Mosun thuộc miền bắc của Babilon (Irắc ngày nay) người Do Thái và người theo đạo Hồi đã sống hoà thuận. Song trước đây kẻ xấu vẫn hay kích động, chia rẽ để họ cãi cọ nhau.
Một người giàu có định cho người ăn xin một trăm toman (tiền Ba Tư). Ông ta nghĩ, người khốn khó như vậy chắc linh hồn ông ta sẽ không thuộc về Chúa nữa.
Có một người Do Thái giàu có sống ở làng nọ. Ông ta rất keo kiệt, chẳng bao giờ bố thí cho những người nghèo khó. Một lần có người đàn ông đến hỏi xin ông ta. Ông ta hỏi:
Một trăm năm trước ở là Pêkin có một người đàn ông Do Thái tên là Giôzép. Anh ta là một người thật thà và tốt bụng. Anh đi theo con đường của Chúa một cách thành tâm. Hai vợ chồng anh sống bằng nghề nông như mọi cư dân trong làng.
Tám mươi năm trước đây tại một làng thuộc Ba Lan có hai học trò mắc lỗi và họ mong có dịp chuộc lỗi lầm. Hai trò đều khát khao được đến vùng Eret Ixraen, mảnh đất của Chúa. Đặc biệt họ muốn tận mắt thấy mộ của vua Đavít.
Người hành khất có một con lừa. Con lừa này là tất cả gia sản của ông nên ông rất quý nó. Nhưng thật không may con vật lại chết. Người hành khất rất buồn.
Ở thành phố phía đông đất nước có một người đàn bà thông minh tên là Saphica. Chị ta có một anh chồng đần độn tên là Hanga.
Một người thợ may rất siêng năng chăm chỉ. Anh ngồi may từ sáng tới đêm khuya. Vậy mà vẫn chưa giàu có. Suốt cả ngày anh ta lẩm bẩm mỗi một câu: “Dịp may của ta đâu? Dịp may của ta đâu?”
Nhà vua là một kẻ háo sắc. Chẳng cô gái trẻ đẹp nào ông ta biết được là có thể thoát khỏi ông ta. Cũng gần cung điện của hắn có một người Do Thái khôn ngoan cùng cô vợ rất xinh.
Nhà vua trị vì vương quốc thường hay phân phát lòng từ thiện cho các thần dân nghèo khổ sống xung quang cung điện. Thời gian đó có hai người hành khất lang thang trên hè phố để xin ăn. Trên đường, họ thường đi qua cung điện của vua và vẫn nhận được lòng từ thiện.
Có một người rất giàu. Khi ông ta già yếu sắp lìa cõi đời, ông ta trăng trối với con trai:
- Con hãy thương loài vật chứ đừng thương những thằng đàn ông.
Nói xong ông trút hơi thở cuối cùng.