- Trang chủ >
- Truyện cổ Trung Quốc
Quách Tử Nghi là một danh tướng nổi tiếng thời nhà Đường bên Trung Quốc. Ông lập nhiều đại công và trở thành công thần có được kết cục trọn vẹn ít thấy trong lịch sử Trung Quốc.
Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Đời Hạ Uy Vương có quan Thái sư Lục Tam Công là người hay làm thơ. Thơ ông thảng hoặc cũng có bài nghe được, nhưng nói chung không lấy gì làm đặc sắc cho lắm. Quan Thái sư cũng tự biết vậy nên chỉ khiêm nhường coi mình như một nhà “chính sự” có sở thích làm thơ, chứ không hề tự cho mình là một “thi gia”, càng không nghĩ mình có thể trở thành một thi gia nổi tiếng ...
Ngày nay cứ mỗi đêm trăng rằm, nhất là trong đêm trăng sáng Trung Thu chúng ta lại thấy hình ảnh Ngô Cương và cây đào trên cung trăng (Ở Việt Nam là hình ảnh chú Cuội cây đa). Ngô Cương vẫn đang miệt mài đốn cây với hy vọng một ngày nào đó sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình.
Có gia đình nọ sống ở một thành phố bên bờ sông. Con sông cứ mùa xuân là đầy ắp nước, còn mùa đông thì khô cạn. Gia đình họ có bốn người con trai và hai người con gái. Mặc dù người cha không lực lưỡng nhưng ông là người hiểu biết.
Theo phong tục của dân tộc Choang, khi có người chết thì gia đình mời thầy phù thuỷ đến cùng ra sông, đánh thanh la niệm chú, rồi lấy một ít nước mang về làm nước phép
Ngày xưa có một nhà gồm ba nhân khẩu là bố, mẹ và con trai. Nhà có mấy mẫu đất xấu, ba gian nhà cỏ. Vì trời làm liền ba năm đại hạn hán, hoa màu trồng trọt chẳng thu được chút gì. Muốn đỡ đói lòng, trong nhà từ hòm rương, bàn ghế... đều bán sạch để mua lương thực mà vẫn chẳng đủ ăn. Quả thật đã hết cách, họ đành bỏ mấy mẫu đất bạc màu, khoá quách ba gian nhà cỏ ...
Ngày xưa, ở làng kia có một gã nhà giàu. Ngôi nhà của gã nằm ngay bên đường, còn trước cổng có một cây dâu đã nhiều năm, to lớn um tùm.
Lần ấy, một bác dân nghèo đi qua, dừng chân nghỉ lại dưới bóng mát của cây dâu. Gã nhà giàu chạy ra, sừng sộ với khách qua đường:
Lang Mỗ ở Bành Thành, vốn con nhà thư hương. Thuở ấu thơ đã được nghe cha bận đến các sách quý và các độc bản ở trong nước, lại thường được nghe cha luận cùng các bạn hữu của người về các loại thư quyển, và các thi nhân đời cổ.
Năm xưa trong thôn Trường Lĩnh ở phía đông núi Lao Sơn là Phùng Sinh năm vừa mười tám tuổi, nghe mẹ kể là bố chàng lên núi đào sâm đã mười mấy năm chưa thấy về, Phùng Sinh bèn đi tìm bố.
Ngày xưa có một ông già sống với hai con, một trai và một gái. Ông bố và người con trai đan giỏ tre, còn người con gái giúp bố và anh thổi nấu và coi sóc công việc nội trợ. Cả gia đình chăm chỉ làm lụng suốt ngày này sang tháng khác, thậm chí cả đêm hôm.
Ngay xưa, dưới trướng một vị quốc vương có hai quan đại thần, một người là hoạ sĩ, một người là thợ mộc, mỗi người có một tài riêng.
Hoạ sĩ rất ghen ghét với người thợ mộc, chỉ tìm cách giết hại ông để được quốc vương trọng dụng riêng mình.
Ngày ấy, đã lâu lắm, có một người chăn gia súc nghèo sống trên đất của người Khan. Vốn vợ chồng ông có ba người con. Nhưng chẳng may, chúng đều đã chết sớm cả.
Mãi cho đến một ngày mùa đông nọ vợ người chăn gia súc lại sinh được một cậu bé. Họ rất vui nhưng không khói lo lắng, vì không biết sẽ nuôi nấng câu bé ra sao khi tài sản của họ không có gì ngoài một ...
Ngày trước ở phủ Nghi Châu có Dương Gia trang. Trong trang có nhà địa chủ tên là Dương Hưng. Người này ỷ mình lắm tiền mạnh thế, đối với làng xóm thường bắt chẹt bóp nặn, lừa nam ép nữ, không có điều ác nào lão không làm. Dân làng mỗi khi nhắc đến lão lại căm hận nghiến đến đau cả răng, bèn đặt cho lão cái biệt hiệu "Dương lão hổ" (Con hổ họ Dương).
Tryền rằng vào đời vua Nghiêu, mười mặt trời xuất hiện một lần, chiếu sáng trên không hết năm này qua năm khác. Không gian trở thành thế giới của các mặt trời, khí nóng hun đốt trái đàt, cây cối, lúa
ngô khô héo hết cả, cho đến sắt, đồng, cát, đá cúng phải mềm ra. Loài ngưòi cảm thấy nghẹt thở, máu nóng trong cơ thể gần như sôi lên. Trên mặt đất sắp sửa ...
Ngày xưa có hai vợ chồng già sống ở vùng núi Sở Tư Dã. Hai ông bà có hai anh con trai và một người con gái. Khi con gái khôn lớn, cô đi lấy chồng và theo chồng đến một nơi xa, còn hai anh con trai lấy vợ và ở lại sống cũng cha mẹ. Họ sống sung túc, êm vui.
Một bác nông dân vai vác cày, tay dong con trâu ra đồng cày ruộng.
Bùn ruộng lõng bòng, chân trâu cắm sâu vào trong bùn ngập đến bụng. Trâu khó khăn nặng nhọc, bước thấp bước cao kéo cày dưới ruộng bùn iầy. Cày đã lâu mà chỉ mới được một góc ruộng to bằng tàu lá chuôi. Bác nông phu bực tức lấy roi đánh bừa vào mông trâu, chửi rủa luôn miệng:
Đến khi bố mẹ lìa trần, anh ta không quay về nhà nữa. Người trong thôn bảo anh ta bị gia đình hồ ly kén ở rể rồi.
Ngày xưa ở làng Bình Tư Khởi có một người đàn bà góa sống với đứa con trai tên là Bàn Vương. Hai mẹ con không có lây một tấc đất cắm dùi, vì thế người mẹ phải vào núi hái củi ra chợ bán, còn đứa con trai phải đi chăn bò thuê.
Từ đó về sau, Hưởng Vu Phần khác hẳn trước. Chàng xuất gia làm sư, lại uống rượu lại, càng uống dữ dội hơn. Ba năm sau thì chết.