- Trang chủ >
- Cổ tích Việt Nam
Câu truyện kể vể bảy chàng trai dũng cảm người Ê-đê, bằng sự mưu trí, đồng lòng và lòng dũng cảm mà bảy anh em hạ được bầy chim ác bảo vệ cuộc sống yên bình của buôn làng.
Loài người trở về lên ngôi hoàng đế, thay Rùa trị vì trần gian. Từ đó, người được săn bắt loài thú, đánh bẫy loài chim, có quyền chặt cây, đốn gỗ, cắt cỏ, hái quả, lượm hạt bất cứ loài thảo mộc nào. Loài thảo mộc y lệnh của Ngọc Hoàng, nhất nhất nghe theo sự sai bảo của con người. Duy chỉ có Hổ, Rắn và Diều Hâu hãy còn bướng bỉnh
Ngày xưa có một cô gái xinh đẹp sống ở một làng kia. Dáng người của cô thì mảnh mai nhưng cô có đôi mắt vô cùng đặc biệt, đó là đôi mắt xanh biếc, dài và nhọn. Cô lại khéo tay, chỉ là quần áo nâu sòng, nhưng cô may rất đẹp. Cô làm lấy những chiếc cúc trai tròn, nhỏ, có những nét chạm, khắc tinh vi. Mỗi chiếc cúc lóng lánh trên áo như một bông hoa phát sáng.
Ngày xưa, khi người Thượng chưa biết làm ra lửa, họ vẫn phải đi mua đãy. Mỗi lần mua mất một cái ché bằng vàng, bên ngoài sơn đủ màu sắc của các con vật trên rừng núi, tốn kém lắm.
Xưa có người nghèo đói đi ăn xin đã bao lâu, nay mới được một hôm, có một nhà giàu bố thí cho bát gạo. Anh ăn mày mừng rỡ, hí hửng đem gạo xuống vo dưới cầu ao. Chẳng may lúc đem vo, gió đâu nổi tứ tung, làm lật giá gạo đổ cả xuống ao. Anh ăn mày khóc lóc thảm thiết, không biết bắt đền ai. Càng nghĩ, càng giận trận gió, anh ta bèn làm đơn lên kiện tại Thiên đình. ...
Xưa một anh có hai vợ. Cứ đêm đêm vợ lớn nằm trong, vợ bé nằm ngoài, còn anh ta thì chen vào giữa. Ai chẳng bảo thế là sướng ! Nhưng khốn một nỗi vợ lớn muốn anh ta ngảnh mặt vào trong, thì vợ bé lại đòi anh ta ngảnh mặt ra ngoài. Lúng túng không biết ngảnh về bên nào là phải, anh ta mới bảo rằng:
Xưa có một người đã phải cái tật lỗ mũi tịt, lại thêm được cái tính ngồi đâu thấy ai nói gì, là cũng nói theo luôn như thế.
Trời mưa, trời gió đã lâu,
Cá rô rạch ngược lên đầu tư văn
Ở cho có nghĩa, có nhân,
Cây đức lắm chồi, người đức lắm con.
Ba vuông sánh với bảy tròn,
Đời cha nhân đức, đời con sang giàu
Ngày xưa có một ông vua cao tuổi muốn tìm người nối ngôi. Vua ra lệnh phát cho mỗi người dân một thúng thóc về gieo trồng và giao hẹn: ai thu được nhiều thóc nhất sẽ được truyền ngôi, ai không có thóc nộp sẽ bị trừng phạt.
Vào thuở xưa, một đôi trai tài gái sắc yêu nhau tha thiết, chàng tên K’Đam còn nàng là Bri. Bất hạnh xảy ra khi họ không thể chung sống cùng nhau vì những tranh chấp, xung đột giữa hai bộ tộc.
Damb'ri (Đam Bơ-ri) là truyện cổ tích của người M'nông, ca ngợi chàng trai nghèo Damb'ri (Đam Bơ-ri) đã dũng cảm chống lại ách áp bức tàn bạo của vua Prum.
Ngày xưa có chàng mồ côi tên là Pịa. Cha mẹ Pịa mất từ ngày nào không biết, chú bác, cô dì, cậu mợ, anh chị em của Pịa là ai người ta cũng không hay. Người ta chỉ thấy Pịa ngày ngày vào rừng hái củi đem bán cho những nhà giàu có ở quanh vùng.
Xưa có một anh chàng mồ côi cha, rất hiền lành, nhưng vì ngốc nghếch nên người làng thường gọi là thằng Ngốc. Mẹ anh thấy anh thua bè, kém bạn thì thương con. Một hôm, bà gọi Ngốc lại, giúi cho một túi bạc và dặn:
Ngày xưa ở cửa Sót thuộc Hà Tĩnh có một người làng chài có sức khỏe hơn đời. Ông ta làm việc gấp đôi gấp ba người thường, sức ăn mỗi bữa có thể hết một nồi mười cơm. Nghề vật thì rất giỏi, những tay đô vật trong vùng đều hàng phục. Ông ta vẫn lấy thế làm kiêu hãnh.
Ngày xửa, ngày xưa, có hai anh em mồ côi nọ sống với nhau. Hai anh em tính tình trái ngược hoàn toàn. Người em thì chăm chỉ, hiền lành, thật thà còn người anh gian ngoan lại tham lam độc ác.
Ngày xưa có một anh chàng có tính hay ăn cắp, lại ăn cắp rất tài, hễ biết ai có vàng bạc thì dù cất giấu cẩn thận đến đâu hắn ta cũng rình mò lấy cho bằng được. Hắn thường thi thố thủ đoạn của hắn ở các phiên chợ.
Ngày xưa, nhà trưởng giả kia sinh hạ được ba người con trai. Người mẹ thương con nên nuông chiều từ ngày còn nhỏ, ba cậu càng lớn càng hư đốn. Cậy có sẵn của, ba cậu chỉ suốt ngày ăn chơi, không chịu học hành và làm lụng gì cả.
Ngày xưa có một đôi bạn tồng một người tên là Voòng và một người tên là Liòng. Từ ngày còn bé, đôi bạn đã chơi với nhau rất thân. Lớn lên, đôi bạn học cùng một trường, cùng chung đèn, chung sách, chung giường, mọi người đều khen tình bạn thắm thiết của họ.
Xưa có chàng mồ côi cả cha lẫn mẹ từ hồi còn nhỏ tên là Hò Kính Thán. Chàng sống và lớn lên dưới bàn tay chăm sóc của các bác, các chú trong bản. Từ khi lên tám chàng đã phải chăn trâu thuê để kiếm ngày hai bữa. Năm 15 tuổi chàng phải đi vào rừng làm than. Lúc nào người chàng cũng bám đầy bụi than đen thủi đen thui. Vì vậy người ta gọi chàng bằng cái tên Kính Thán.