- Trang chủ >
- Thượng Đế
Vợ bác ta lại quen dạ, cứ đẻ năm một, ba năm đôi, thành ra lũ con mỗi ngày một đông thêm… Thật là một điều vô cùng nguy hại! Bác ta thầm nhủ:
- Nếu không có một sự màu nhiệm nào xảy ra thì gia đình nhà mình có ngày sẽ chết đói mất!
Tứ tượng hay tứ thánh thú, là một khái niệm hình tượng bộ bốn trong khoa học thiên văn, triết học, phong thủy,... phương Đông. Tứ thánh thú bao gồm:
Một bà mẹ đang ngồi bên đứa con thơ. Bà rất buồn vì đang lo đứa con bà chết mất. Đứa bé xanh rớt đã nhắm nghiền đôi mắt và đang thoi thóp. Đôi lúc đứa bé rền rĩ rất thiễu não, thế là người mẹ lại cúi sát xuống gần con, lòng se lại.
Có tiếng gõ cửa, một ông già nghèo khổ trùm kím trong tấm chăn thường khoác cho ngựa bước vào. Trời rét như cắt, kể ra không có áo nào ấm bằng thứ chăn ấy. Bên ngoài toàn là một màu băng tuyết. Gió vun vút như quất vào mặt.
Ngày xửa ngày xưa, cách đây lâu lắm rồi, vào cái thời đẻ đất đẻ nước, thế gian còn chưa có loài người. Thượng Đế đã nhỏ một giọt nước thần vào một nắm đất nhỏ, nắm đất trở nên có sinh khí và hình thành một chàng trai.
Hồi ấy thượng đế còn sống dưới trần gian, vào một tối kia người cùng với thánh Pétrus xin ngủ cách đêm ở nhà một người thợ rèn, người này đồng ý cho ngủ nhờ. Đúng lúc đó thì lại có một ông cụ già lưng còng đi qua, ông chìa tay xin người thợ rèn
Thượng đế sinh ra muôn loài và chọn chó sói canh giữ, nhưng thượng đế lại quên mất con linh dương. Con quỷ thấy vậy, nó cũng muốn làm một việc tương tự.
Tang tóc và buồn phiền tràn ngập nhà cửa và tâm can của mọi người: đứa con út, một em bé vừa đầy bốn tuổi, niềm vui và niềm hy vọng của cha mẹ em, vừa chết.
Ngày xưa có một gia đình nông dân sống rất nhân hậu. Vợ chồng cày sâu cuốc bẫm, tiết kiệm giúp đỡ người nghèo. Họ đã tạo được trâu khỏe, ruộng tốt, cất được 5 gian nhà gỗ lim, vườn cau, ao cá.
Ngày xửa ngày xưa, khi mà muôn loài mới được thượng đế sinh ra, nhím và các loài động vật khác cùng chung sống chan hòa trong vườn địa đàng. Bản thân nhím có bộ lông trắng muốt, mượt mà nên lúc nào cũng được các vị thần yêu mến.
Ngày xưa, sau khi Thượng đế tạo ra Trái Đất và muôn loài, ngài rất tâm đắc và có í muốn khoe khoang, ngài liền cho gọi Quỷ sứ đến và hỏi nó:
Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trẻ tuổi làm nghề mò tôm bắt cá tại vùng sông Bối. Tuy quanh năm chỉ che thân một mảnh khố rách, chui rúc trong một túp lều ven sông, nhưng anh vẫn vui vẻ làm ăn, miệng luôn luôn ca hát.
Thượng Đế duy nhất tự hữu hằng cửu là nguyên nhân và cứu cánh của toàn thể các thần linh và muôn loài trong vũ trụ. Theo quan niệm của Ấn Độ, con người không thể hình dung Thượng Đế bằng bất cứ một ý niệm hay hình ảnh cụ thể nào.
Thần mặt trời luôn là một vị thần xuất hiện trong hầu hết các thể loại thần thoại, đây là vị thần quan trọng bậc nhất trong các vị thần trên thế giới và được tôn thờ ở nhiều nơi, trong nhiều nền văn hóa trên thế giới.
Thượng đế sinh ra muôn loài và ngài cũng muốn ban tuổi thọ cho chúng. Con lừa bước tới hỏi:
- Xin tâu thượng đế, con sống bao nhiêu năm?
Thượng đế trả lời:
- Ba chục năm, thế ngươi đã hài lòng chưa?
Lừa than van:
Bà mẹ cùng hai cô con gái ra đồng cắt cỏ cho bò. Trong hai cô có một cô là con đẻ, còn cô kia là con riêng của chồng. Họ đang đi thì gặp một người đàn ông nghèo đi qua hỏi đường đi:
Ngày xưa có một đứa trẻ bướng bỉnh, không siêng năng, không nghe lời bố mẹ. Việc ấy đến tai thượng đế, thượng đế không được hài lòng, thế là đứa trẻ bỗng nhiên ốm,
Ngày xửa ngày xưa ở một nhà nọ có mấy đời đã phải trải qua cảnh sống nghèo khó, khố rách áo ôm. Khi đến đời của người cháu nội chính là một anh học trò nghèo không có nổi tấc đất để cắm dùi. Ngày này qua ngày khác, anh học trò ấy cố gắng đi làm mướn làm thuê ở khắp nơi, rồi tối về lại cố gắng học thêm năm ba cái chữ, cũng chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể thay đổi số phận của bản thân và gia đình.
Ở tận miền Nam Trung Quốc, nơi sinh sống của một dân tộc được gọi là người Thái, có một họa sĩ tên Touo-lan-ka. Ông sống trong một căn nhà rách che bằng phên tre, bên một dòng sông trong vắt ở bìa làng.
Thủa sơ khai, toàn vũ trụ ủ rũ chìm trong bóng tối và sương mù, ảm đạm và vô vị. Thượng đế choàng tấm áo sương, thiu thiu ngủ, đầu tựa trên gối mây.
Bác làm vườn có một con ngựa. Ngày ngày người làm vườn bắt ngựa phải làm làm nhiều mà thức ăn thì ít. Thế là ngựa ta lên tiếng cầu khẩn thượng đế sao cho nó được chuyển sang tay một ông chủ khác
Các bạn sẽ hỏi tôi: Ông lấy truyện này ở đâu ra thế?
- Tôi tìm thấy trong giỏ đựng giấy loại.
Vô khối sách hiếm và hay đã được bác hàng thịt hay là bác bán thực phẩm dùng không phải để đọc mà vào việc cần thiết hơn, theo các bác.
Ông thị trưởng đang đứng ở cửa sổ. Ông ta diện một áo sơ-mi mỏng thêu hoa, có lá sen bằng đăng-ten trước ngực, trên đó lóng lánh một chiếc kim đầu bằng kim cương. Ông vừa mới cạo râu xong. Ông làm đứt một tí ở mặt, tạm thời rịt vào đấy một mẩu giấy báo.
Ngày xưa, vương quốc nọ có một ông vua kiêu ngạo, ông có bày cô con gái đẹp lộng lẫy, trong trắng, hôn nhiên. Ông ta yêu các con hết mực nhất là cô thứ bảy, nàng công chúa út. Cô ta không những đẹp hơn trong số báy chị em mà còn là người khéo nhất trong toàn vương quốc.
Ông trời, vị vua tối cao của bầu trời, là chủ của Thiên đình, là người kiến tạo nên vạn vật.
Tất cả các quốc gia miền Bắc Âu đều tin tưởng rằng sẽ tới một ngày tất cả các thần ở Valhalla và Niffleheim, dân cư Jotunheim, Alfheim, Midgard cùng nhà cửa sẽ bị hủy diệt. Ngày tận thế đó sẽ có điềm báo trước. Thoạt tiên sẽ có ba mùa đông liên tiếp.
Ngày xửa gày xưa có một người ăn xin già đã ở tuổi xế chiều và không hề có người thân hay gia đình. Có cô tiên đã dõi theo người ăn xin này trên khắp đoạn đường của bà và cô cảm thấy rất tội nghiệp cho bà lão.
Đại thể thì theo người Romania, lúc đầu chỉ có thiên đường, nơi Thượng đế ngự trị. Ông muốn xây dựng trần gian, sao cho diện tích trần gian bằng đúng tỉ lệ với diện tích thiên đường.
Theo văn hóa dân gian của Philippines, cây tre khi xưa vốn không bị uốn cong khi gió thổi cho đến khi bị trừng phạt vì tính xấu của nó.
Những người đánh cá đi trên một con thuyền. Bỗng trời nổi dông bão. Những người đánh cá sợ hãi. Họ gác cả chèo lại và bắt đầu cầu khấn Thượng đế để Thượng đế cứu giúp họ
Abou Hassan đáng lẽ phải dịu đi và xúc động vì những giọt nước mắt của mẹ thì ngược lại không tự chủ được đi đến chỗ quên cả sự kính trọng tự nhiên đối với người đã cho mình sự sống.
Thưa đấng Thống lĩnh các tín đồ, xin bệ hạ biết cho rằng người thiếu phụ bị sát hại đó chính là vợ tôi, con gái ông già mà Người đã biết đó lại là chú ruột tôi. Khi nàng mới có mười hai tuổi thì ông đã gả cho tôi làm vợ và đến nay là mười một năm đã qua
Công việc của thượng đế là mỗi ngày ngài từ Mặt Trăng nhìn xuống Trái Đất để quan sát hoạt động muôn loài. Ngài mỉm cười hài lòng khi trông thấy con người và cách loài động vật đang nghỉ ngơi thoải mái sau một ngày làm việc vất vả.
Là một vị thần tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, đứng thứ hai trong Tam Thanh với ngôi vị Ngọc Thanh, được coi là Thượng đế.