Bác làm vườn có một con ngựa. Ngày ngày người làm vườn bắt ngựa phải làm làm nhiều mà thức ăn thì ít. Thế là ngựa ta lên tiếng cầu khẩn thượng đế sao cho nó được chuyển sang tay một ông chủ khác. Mọi chuyện xảy ra như ý.
Người làm vườn bán ngựa cho một người thợ gốm. Ngựa ta mừng rỡ, nhưng công việc ở chỗ người thợ gốm còn nhiều hơn ở chỗ cũ. Ngựa lại than thở về số kiếp của mình và cầu khẩn được chuyển sang tay một ông chủ khá hơn. Và việc này cũng thành. Người thợ gốm bán ngựa cho người thợ da. Vừa nhìn thấy trong sân nhà người thợ da những bộ da ngựa, ngựa ta liền rống lên:
– Ôi, cái đời tôi thật là khốn khổ! Giá cứ ở lại với những người chủ cũ có phải hơn không: bây giờ thì rõ là người ta bán tôi không phải để đi làm lụng vất vả mà là để lột da.