Thủa sơ khai, toàn vũ trụ ủ rũ chìm trong bóng tối và sương mù, ảm đạm và vô vị. Thượng đế choàng tấm áo sương, thiu thiu ngủ, đầu tựa trên gối mây. Bỗng ngài cựa mình và mở mắt. Ngài nhìn và thấy sương mù trải rộng dưới chân rồi lần lần dâng nên tới mũi. Sương mù ở khắp nơi, chỉ có toàn là sương mù.
"Ta bắt đẩu chán ngán", Thượng đế vừa vươn vai vừa bảo thầm, tay của ngài chìm trong sương mù. Lúc đó ngài có cảm tưởng rằng chính mình cũng chỉ là sương. Ngài lấy làm buồn và rầu rĩ. Lúc nào người ta cũng buồn khi chỉ có một mình trên đời và chính Thượng đế cũng không cảm thấy khá hơn khi cô độc.
"Chuyện này không thể tiếp tục lâu hơn nữa", ngài tự bảo và vung cánh tay toàn năng của mình lên. Lúc đỏ dưới bàn tay trái của ngài, ánh sáng sinh ra, và dưới bàn tay phải là bóng tối. Ngài vung tay lần nữa, bầu trời đong đưa và trái đất bắt đầu quay. Ngài cử động lần thứ ba, và mặt trời xuất hiện một phía, tinh tú phía bên kia. Ngài cho bầu trời một không gian vô tận, ngài thổi vào mặt trời một luồng khí nóng bỏng, cho các tinh tú một thứ ánh sáng bạnh, nhưng ngài sẽ cho trái đất cái gì ? Trái đất thu mình dưới chân ngài, xám xịt, hoang vu, im lìm và thật buồn đến nỗi ngài thấy lòng thắt lại. "Chờ đó đã, bé con, ta không để mày như vậy đâu", ngài trấn an. Từ trời cao thăm thẳm ngài bước xuống và bắt tay vào việc. Đào một thung lũng ở chỗ này, cho một hòn núi mọc lên chỗ kia, trồng những khu rừng trên cao nguyên, đổ đầy nước cho sông và suối, gom mây lại trên núi rồi thả gió ra; kế đó đặt tổ chim trong các vòm cây và cho thú vật an vị trong rừng. Nhưng đêm đã gần kề và Thượng đế cảm thấy mệt. Tuy nhiên, ngài chưa đi ngủ được. "Ta sẽ không ngủ chừng nào ta chưa làm xong công việc", ngài tự bảo. Thế là ngài chất từng đống đá trên sườn núi và tạo ra con người ở chân núi. Vì ngài tạo ra đá và con người vào lúc cuối cùng nên ngài ban cho cả hai một ân huệ đặc biệt. Với đá, ngài bảo:
- Thế gian dựa trên các ngươi, các ngươi sẽ sinh sản và lan tràn khắp mặt đất. Ta ban phúc cho các ngươi và con cháu các ngươi.
Và Thượng đế lặng ngắm đá; đá bắt đầu sinh sản, tạo ra đống nhỏ, đống to, rồi những đống đá khổng lồ bao phủ hết các hòn núi.
Kế đó ngài quay lại con người và bảo:
- Ta cho các ngươi thông minh và bất tử. Các ngươi sẽ trồng trọt cho mặt đất hết hoang vu. Ta ban phúc cho các ngươi và con cháu các ngươi.
Thế là con người sinh sôi nẩy nở trên mặt đất. Có trí thông minh, con người biến đất hoang thành vườn tược.
Thượng đế hài lòng, trở về trời trên các tầng mây.
Đá sống trên núi. Nhưng một hôm chúng cho rằng chúng thiếu không gian sinh tồn. Thế là chúng chuyển động, bắt đầu đi xuống các thung lũng. Chúng xâm nhập đồng cỏ, lăn vào những cánh đồng đã được cày cấy. Con người nổi giận, thế nên giữa người và đá sinh ra bất hòa. Con người vấp phải đá, té ngã, nên họ quyết tâm trừ khử đá,quét sạch đất đai, vất đá xuống nước, đập tan, nghiền nát cái thứ quấy rầy đó. Nhưng đá không thích thế. Để trả thù, đá văng vào người, làm người đau và gây nhiều thiệt hại.
Một hôm, khi trời đầy mây và đêm đã tối, người sửa soạn đi ngủ. Trong khi đó đá chuẩn bị tấn công. Ngay khi người làm việc mệt nhọc đã ngủ say, đá ầm ầm lăn khỏi núi, rơi thẳng xuống nhà cửa người. Người va phải đá, ngã nhào, bị nghiền nát, kêu cứu vô vọng. Và vì Thượng đế đã cho con người bất tử nên người không chết được để hết đau đớn. Họ thống khổ không thể tả ! Cuối cùng, tiếng kêu than của họ thấu tới trời. Thượng đế nhìn xuống đất, ngạc nhiên trước việc này. Ngài xuống trần gian tức khắc.
Xin cứu giúp chúng tôi, xin bảo vệ chúng tôi, trước lũ đá hung ác, nếu ngài có chút lòng từ thiện ? Người tuyệt vọng khóc than, còn đá thì im lìm.
Từ nay các ngươi không được tranh chấp nhau nữa - Thượng đế tuyên bố. Ta đây ban phúc cho các ngươi, đá và người, nhưng các ngươi không xứng đáng. Từ nay, con người các ngươi không còn bất tử nữa, và đá các ngươi phải ngừng sinh sản và yên tại chỗ. Và để đền bù cho những thiệt hại mà các ngươi đã gây cho con người, người có thể tách lấy đá, cắt gọt đá và xây nhà bằng đá.
Thượng đế không nói thêm gì nữa và yên lặng trở lên trời.
Như bạn thấy, Thượng đế đã phân xử rất hay. Nhờ sự phân xử của ngài, người và đá không còn tranh chấp nhau nữa!