TruyệnXưaTíchCũ.cOm

Cho tôi một vé về với tuổi thơ.

Trước Tiếp theo

Đánh giá: 1/5 - 1 phiếu
Hồ Tiểu Muội báo thù

Ngày trước ở phủ Nghi Châu có Dương Gia trang. Trong trang có nhà địa chủ tên là Dương Hưng. Người này ỷ mình lắm tiền mạnh thế, đối với làng xóm thường bắt chẹt bóp nặn, lừa nam ép nữ, không có điều ác nào lão không làm. Dân làng mỗi khi nhắc đến lão lại căm hận nghiến đến đau cả răng, bèn đặt cho lão cái biệt hiệu "Dương lão hổ" (Con hổ họ Dương).
Chiều hôm ấy Dương Hưng ăn xong cơm rồi mà trời vẫn chưa tối. Lão ngồi nhàn ở nhà thấy lòng phiền muộn, ngứa ngáy chân tay, bèn lên ngựa phi ra ngoài đồng cho thư thái trong lòng. Khi lão đến bờ sông Nghi Hà thấy một cô gái trẻ đang giặt quần áo ven sông thì nổi ngay lòng dạ đen tối. Lão từ trên ngựa nhảy xuống đi lại gần cô gái nhìn xem, xem rồi bỗng ngây người ra. Cô gái trạc mười tám, mười chín tuổi, mày liễu, mắt to, sống mũi cao cao, môi hồng thắm, miệng chúm chím như quả anh đào, răng đều như hạt bắp nếp, cằm thon thả, da non mịn màng, đúng là người đẹp trên trời khó kiếm, dưới đất khó tìm.
Dương Hưng vốn là con quỷ hiếu sắc, gặp được người đẹp thế này đời nào lão chịu bỏ qua? Lão nhăn nhở đi lại gần cô gái, vươn rộng hai cánh tay vồ chộp lấy, làm cô gái sợ hãi vội lách mình tránh né, khiến Dương Hưng vồ trượt, ngã nhào xuống sông. Thấy cô gái đang co cẳng chạy vào thôn, trong lúc lão lóp ngóp leo lên bờ thì Dương Hưng giận không nén nổi. Dương Hưng rút thanh thuỷ thủ (dao găm) ở lưng ra phóng theo, mũi dao cắm đúng vào đùi trái của cô gái. Liền đó chỉ nghe một tiếng "ối" rồi chẳng thấy cô gái đâu nữa. Dương Hưng cảm thấy vô cùng kinh lạ, nhưng cũng chẳng biết rõ sự việc ra sao, đành cứ rủ gục đầu lên ngựa, thong thả trở về nhà.
Dương Hưng vừa về đến cổng thì nghe thấy có tiếng rì rầm trong sân. Lão ghé mắt qua khe cổng thì nhìn thấy một chàng trai đang nằm bò trên khung cửa sổ ngôi nhà khe khẽ bảo:
- Em Ngọc Nga này, thừa lúc Dương lão hổ không có nhà, chúng ta vui thú với nhau đi!
Dương Hưng tức quá vung chân đá tung cổng ra, đang định xông tới bắt chàng trai kia thì chàng trai đã ba chân bốn cẳng chạy tới bờ tường phía Đông, "soạt" một tiếng vọt qua tường chạy mất. Dương Hưng sải mấy bước vào nhà, vung tay tóm lấy vợ là Bạch Ngọc Nga đang nằm trên giường, gằn giọng quát mắng:
- Nói mau, đó là đứa nào?
Bạch Ngọc Nga dụi mắt, không trả lời mà vặn hỏi lại:
- Ông làm sao thế? Tôi đang ngủ, ông hỏi ai?
Dương Hưng thây vợ không trả lời, chẳng ất giáp gì cả quật vợ ngã xuống đất rồi rút cây roi da quật cho vợ một trận nên thân. Đánh xong, lão ngồi ở mép giường thở hồng hộc, càng nghĩ trong lòng càng thấy chán chường, bèn lấy áo thay, bước ra khỏi cổng đi ra ngoài thôn...
Dương Hưng đến bờ sông Nghi Hà ngồi ở ven sông hút thuốc được một lúc bỗng nghe thấy vẳng tới tiếng kêu cứu của con gái, cũng không xa lắm. Lão theo tiếng kêu tìm tới thì thấy một con trăn gấm đang quăng đuổi theo một cô gái trẻ. Dương Hưng thấy thế thuận tay vớ lấy hòn đá dưới đất ném vào đầu con trăn, con trăn quằn quại một lát rồi lăn ra chết. Thấy trăn bị đánh chết, Dương Hưng bèn đi lại chỗ cô gái, nặn ra vẻ vui cười bảo:
- Tiểu thư, nàng ở đâu ra? Trời đã tối thế này rồi nàng còn thơ thẩn một mình ở đây làm gì?
- Thiếp đi đến nhà bà, - Cô gái khóc thút thít bảo. - Thiếp tên là Hồ Xuân Hoa, nhà ở Hồ Gia Kiều. Nhà bà thiếp ở Diêu Thôn. Nghe nói bà bị bệnh nặng, thiếp định đến thăm bà. Lúc ra đi đã muộn, đi mãi đi mãi, trời tối sập xuống...
Dương Hưng nhìn Hồ Xuân Hoa thấy dung mạo như nguyệt, bèn nghĩ cách tìm nơi thích hợp để cầu vui. Nghĩ vậy, lão giả bộ quan tâm đến cô gái, bảo:
- Ái chà, đây còn cách Diêu Thôn hơn ba dặm đường nữa, nàng thân gái dặm trường đêm hôm tăm tối đi thế sợ không tiện. Thế này nhé, thôi để ta đưa nàng đi!
- Thế thì vô cùng cảm ơn ông anh.
Hồ Xuân Hoa đổi khóc thành cười đi theo đằng sau Dương Hưng, hối hả lên đường. Khi hai người đi tới một rừng cây thì Dương Hưng đột ngột dừng bước, vung tay túm lấy tay Hồ Xuân Hoa đòi vui thú. Lúc này Hồ Xuân Hoa cũng không cáu giận mà chỉ yểu điệu đáp:
- Nếu chàng có ý, hà tất phải vội vã làm vậy? Đợi đến nhà bà thiếp, ta kiếm một buồng nghỉ ngơi há chẳng hay hơn sao?
Dương Hưng cảm thấy Hồ Xuân Hoa nói rất nhằm lý nên không quấy nhiễu nữa. Lão cùng Hồ Xuân Hoa đi một lúc bằng ăn xong bữa cơm nữa mới tới Diêu Thôn. Hồ Xuân Hoa đưa Dương Hưng vào gặp bà xong thì dẫn lão sang gian nhà phía Đông, trải giường xong rồi bảo lão:
- Ông anh, chàng nghỉ ở đây nhé!
- Thế nàng ở đâu? - Dương Hưng hơi giật mình hỏi lại.
- Thiếp vào nhà ngủ với bà. - Hồ Xuân Hoa đáp rồi định ra ngoài ngay.
Dương Hung vội tiến lên ngăn lại:
- Em ngoan ơi! Nàng chẳng bảo tới nhà rồi thì... sao lại giở quẻ thế?
Hồ Xuân Hoa thật thà bảo:
- Anh ơi! Đâu phải là em vô tình, em hỏi chàng là chàng đã có vợ con gì chưa? Phải nói cho thực!
Dương Hưng ngập ngừng, vờ cười khi khì mấy tiếng rồi bảo:
- Ta là người gần tứ tuần rồi, làm gì có chuyện chưa lấy vợ! Chẳng qua ta không mấy ưa con vợ xấu xí đó dám lừa ta lén lút với trai!
- Thế là phái! - Xuân Hoa bảo. - Vì chàng đã có vợ nên thiếp chẳng dám làm cái chuyện xấu xa đó. - Nói rồi đi ra ngoài.

Dương Hưng lại vội vã kéo tay Xuân Hoa bảo:
- Em ơi! Ta thật tòng muốn tốt với nàng. Chỉ cần nàng đáp ứng đòỉ hỏi của ta thì ta về nhà sẽ nghĩ cách tống con vợ xấu xí kia đi.
- Thế thì tốt. Thiếp sẽ đợi hồi âm của chàng!
Hồ Xuân Hoa hài lòng cười, ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, Dương Hưng trở về nhà liền coi Bạch Ngọc Nga không ra con người nữa, chẳng chửi mắng thì đánh đập, ép buộc Bạch Ngọc Nga phải khai rõ gã đàn ông hôm nọ là kẻ nào. Bạch Ngọc Nga có khổ mà không có chồ kêu, uất ức khóc lóc mấy ngày liền rồi treo cổ lên xà nhà tự tử.
Đến đây thi sự việc đâm to ra. Bố của Bạch Ngọc Nga cũng là người có tiền có thế, nghe tin con gái phải treo cổ lên xà nhà tự tử thì hiểu ngay là sự việc có quả thì phải có nhân, ông ta bèn phái người đi tứ xứ dò la nghe ngóng xem nguyên nhân vì đâu. Kể ra cũng khéo, đúng lúc họ lại đến hỏi nhà Hồ Xuân Hoa. Nàng bèn thêm dấm thêm ớt vào kế Dương Hưng đã dụ dỗ nàng ra sao và khoe với nàng sẽ hại chết Bạch Ngọc Nga thế nào... Bố Bạch Ngọc Nga nghe kể lại đầu đuôi câu chuyện thì tức quá, lập tức kiện Dương Hưng lên quan phủ.
Còn Dương Hưng? Nghe tin bố vợ đi kiện thì cũng không chiu lép vác ngay bạc lên hối lộ quan phủ. Nhà họ Bạch thấy thế cũng không can tâm chịu thua, cũng tăng thêm vàng bạc biếu quan. Cứ thế bên này đưa bên kia cũng đưa, kiện cáo quan kéo dài hơn nửa năm, cả hai nhà gia sản đều sạch trơn, việc kiện cáo kinh động lên mấy cấp quan trên, cũng là cảnh "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa". Hai nhà hết cả tiền theo kiện đành hoà cả làng.
Tối hôm ấy Dương Hưng từ trên huyện thành trở về, trên đường đi qua một khu rừng thông tối om, bỗng thấy trước mặt có một ngôi nhà ngói liền đi lại đó định bụng kiếm ít nước, uống rồi lại đi tiếp. Nhưng khi lão vừa tới cửa nhà thì nghe thấy trong nhà có tiếng con gái đang cười đắc ý. Lão ghé vào khe cửa dòm xem trong nhà thây có cái bàn bát tiên (bàn vuông) xung quanh đầy con gái đẹp với một bà già. Bà già đặng kéo tay cô gái ở bên cạnh mà bảo:
- Đừng có coi thường cháu họ ta tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ lại không tầm thường đâu nhé! "Dương lão hổ" chỉ phóng vào nó có một dao, nó đâu cần phí sức mà cũng làm cho đồ chó đó người chết nhà tan...
Cô gái đó bảo:
- Bà ơi! Nếu lão chỉ phóng một dao vào cháu thì cháu cũng chẳng làm hại lão đến thế đâu. Chỉ vì lão lòng lang dạ sói, ngày thường hoành hành ngang ngược, cưỡng chiếm vô số chị em nghèo khổ nên cháu đã nghĩ cách trừng trị lão từ lâu. Nào ngờ lão lại dám giở trò bờm xơm đúng vào cháu... Hừ! Cũng là để cho lão nêm mùi hồ tiên chúng ta lợi hại ra sao!
Dương Hưng nghe tới đây mói tỉnh ngộ ra. Giờ lão đã biết gã đàn ông vắt mình nội qua cửa sổ buồng vợ và Hồ Xuân Hoa lão gặp ở ven sông là hồ tiên biến hình. Chỉ lạ là suốt đòi lão toàn làm điếu xằng bậy tướng chẳng động hề gì, ai ngờ nay lại lâm vao kết cục này! Nghi vậy lão loạng choạng mò đường trở về nha, ốm nặng mấy ngày. Đến khi khỏi bệnh rồi thì nhà cũng xác xơ, đảnh phải chăm chỉ ra đồng làm lụng, đâu còn dám làm những chuyện ép nam hiếp nữ như trước kia nữa!

TĨNH NHẮT DÂN - MẠNH PHÀM
KHOA sưu tầm chình tỷ
VƯƠNG THÀI TIỆP biên soạn
KIM DAO dịch

Xem ngay truyện hay khác

  1. Anh chàng nghèo khổ (Tạo lúc: 05/03/2015)
  2. Sự tích hoa cẩm chướng (Tạo lúc: 05/03/2015)
  3. Chó sói và bảy chú dê con (Tạo lúc: 05/03/2015)
  4. Những bông hoa của cô bé Ida (Tạo lúc: 06/03/2015)
  5. Bình Khôi công chúa (Tạo lúc: 08/03/2015)
  6. Hòn vọng phu (Tạo lúc: 08/03/2015)
  7. Cây thông (Tạo lúc: 11/03/2015)
  8. Cô bé tí hon (Tạo lúc: 11/03/2015)
  9. Chú thợ may nhỏ thó can đảm (Tạo lúc: 12/03/2015)
  10. Gã thợ xay nghèo khó (Tạo lúc: 12/03/2015)

Bình luận hoặc góp ý về nội dung

Tìm kiếm


Danh mục

Chủ đề hay bạn quan tâm

Hài hước - vui nhộn