Ngay xửa, ngày xưa ở vương quốc xa xôi nọ có một hoàng tử trẻ tinh nghịch. Dù hay nghịch ngợm nhưng chàng vốn là người tốt bụng.
Một lần, hoàng tử trèo lên tầng thượng của cung điện để bắn chim, bồng chàng nhìn thấy một bà lão gùi thùng nước trên lưng đang khó nhọc lần từng bước lên dốc. Ý nghĩ nghịch ngợm chợt nảy ra trong óc chàng. Chàng nâng chiếc nỏ lên nhằm vào thùng nước của bà lão. Hòn đá bay tới xuyên thủng thùng nước của bà lão, nước chảy ra lênh láng mặt đất.
Bà lào vửa giận vừa tiếc chỗ nước chảy mất. Bà chuẩn bị sẵn những lời lăng mạ kẻ vô công rồi nghề kia. Nhưng khi ngẩng đầu lên bà cứng lưỡi không thốt được lời nào. Dù tức giận nhưng nào ai dám phạm thượng với hoàng từ, con vua. Bà lão cúi đâu vừa khóc thẩm vừa hý hoáy chữa chỗ thùng bị thủng.
Hoàng tử trẻ tuổi thấy vậy, cảm thây ân hận vì việc mình đã làm. Chàng vội chạy xuống dốc giúp bà lão. Chàng lấy một miếng gỗ bịt chỗ thủng lại và chạy vù xuống sông múc đấy thùng nước mang giúp bà về nhà.
Bà lão nguôi giận nhìn hoàng tử mỉm cười. Bà thầm cầu nguyện cho chàng được hạnh phúc và mong chàng sẽ lấy được một nàng tiên. Bà nói:
- Hoàng tử trẻ của ta, chau là một người tốt bụng. Ta mong rằng cháu sẽ lấy được Đronmaki làm vợ.
Từ trước tới nay hoàng tử chưa bao giờ nghe đến cái tên này, chàng ngạc nhiên hỏi bà lão:
- Bà ơi, Đronmaki là ai hở bà? Cô ấy có đẹp không? Cô ấy sống ở đâu ạ?
- Đronmaki là một nàng tiên. Nàng đẹp lắm. Nàng sống ở xa đây rất xa.
Nghe bà lão nói vậy hoàng tử quyết định đi tìm Đronmaki để cưới cô làm vợ. Chàng hỏi bà lão nhiều về nàng. Thây hoàng tử thiết tha với cô gái chưa một lần gặp mặt, bà lão bảo:
- Nơi Đronmaki ở cách đây xa lấm. Nếu cháu đi băng ngựa thi sẽ mất mười ngày mười đẽm. Cháu sẽ đến một khu rừng cam vào trưa ngày thứ mười. Giữa rừng cam có một cây to nhát, đó là nhà của Đronmaki. Cháu hãy trèo lên cây tìm quả cam cho vào túi áo ngực rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Nhưng cháu phải nhớ là không được bóc vỏ hoặc nhìn quả cam. Vì làm như vậy thì Đronmaki sẽ bay đi mất.
Hoàng tử cảm ơn bà lão rồi từ giã bà. Chàng vừa định đi thì bà lão dặn thêm:
- Trước khi đi cháu nên nhờ thầy bói chọn ngày tốt, nêu không cháu có thể sẽ gặp một trận cuồng phong hoặc rủi ro nào đấy.
Hoàng tứ quay trở lại cung điện và chàng không thể chừ ỉâu iioìi được nữa. Chàng muôn lên đưởng ngay. Chàng không dám xin phép vua cha, sợ Người ngăn cản. Chàng rón rén bước vào phòng minh như một tên trộm. Khi mặt trời đã khuã t sau ngọn đồi, mọi người trong cung điện đã chìm vào giấc ngủ, chàng đi đến chuồng ngựa, chọn một con ngựa trắng. Vi quá vội vàng chàng cũng không hỏi thầy bói nào cả. Chàng nhảy lên ngựa và phi dưới đêm trăng sáng, theo hướng bà lão chỉ.
Ngựa và chủ đi cả ngày lẫn đêm không nghỉ, vượt qua bao ngọn núi tuyết phủ, bao làng mạc, bao dòng sông và cánh đồng. Sáng ngày thứ mười chàng đến một khu rừng rậm.
Chàng cùng ngựa di vào khu rừng. Giữa rừng chàng thây một cây cam to, canh ỉa xum xuê với những quả cam vàng rực. Hoảng tử nhìn ngắm một lúc, nghĩ rằng' đúng là cây cam nồy rói. Chàng trèo lên và bắt đầu tìm quả cam hình bầu dục như lời bà lão dặn. Tìm kiêm một hồi chàng đã phát hiện ra quả cam mà chàng cân tìm. Chàng kêu lên sung sướng rồi vội hái quả cam cho vào túi áo ngực.
Ngay sau đó, một cơn dông tố nổi lên. Đất đá bay vèo vèo. Trời đất như quay cuồng. Cây cam oằn lên oằn xuống trước trận cuồng phong. Hoàng tử bỗng cảm thấy ân hận vì đã không nghe theo lời khuyên của bà lão là chọn ngày tốt để lên đường.
Chàng cố bám chặt lấy cành cây, chờ cho cơn bão qua đi. Nhưng làm sao có thể chờ lâu được trước trận gió ngày càng mạnh. Một cơn lốc hất phăng chàng xuống đất. Mặc dù bị ngã chàng vần lấy tay giữ chặt lấy quả cam trong túi áo.
Khi tỉnh lại chàng không biết minh đã nằm bao lâu. Gió đã lặng, con ngựa trắng của chàng đang gặm cỏ gần đây. Chàng thấy quả cam vẫn còn nằm im nơi túi áo. Không nah ná thêm chút nào nữa, chàng vội đứng dậy nhảy lên mình ngựa, ra rơi và phi nước đại. Con ngựa vươn cổ giơ hai chân trước, dựng đứng bờm và lao nhanh ra khỏi rừng như một mủi tên.
Suốt dọc đường hoàng tử băn khoán: "Không biết Đronmaki trông như thé nao nhỉ?" Một vài lần chàng định ghé mát nhìn vào túi, nhưng nhớ lời dặn của bà iăo, chàng lại thôi. Ngày này qua ngày khác chàng tiếp tục đi. Đến ngày thứ mười chàng đã nhìn thây cung điện từ xa. Chàng thầm nghĩ: "Cuối cùng thì ta cũng đã tới nhà", và không còn gì có thể đe doạ chàng nữa. Chàng bèn lấy quả cam trong tui áo và bóc lớp vỏ vàng lóng lánh ra. Một tia sáng vàng rực chiếu ra ngoài, giữa tia sáng lấp lánh là một cô gái đẹp tuyệt trần đang ngồi. Nhưng ngay lập tức một cơn bão lại nổi lên, làm trời đất quay cuồng. Hoàng tử vội đậy vỏ quả cam lại như cũ rồi bỏ vào trong túi áo, dùng tay giữ chặt. Chàng cho ngựa vào tầu và trở về cung điện.
Vua cha và hoàng hậu thấy hoảng tử vẳng mặt đã mấy ngáy. Họ rât lo lắng không hiểu chang đì đâu. Họ phái người đi tim khắp nơi. Họ cầu trời khấn phật, nhưng hoàng tử vẩn bặt vồ âm tín. Vì thế khi thấy hoàng tử bỗng nhiên trở về, vua cha và hoàng hậu mừng vô kể. Họ ân cần hỏi chàng xem có chuyện gì xảy ra. Khi biết rõ mọi chuyện vua và hoàng hậu cũng không trách cứ chàng. Chàng xin vua cha và hoàng hậu cho phép chàng cưới Đronmaki làm vợ. Khi biết Đronmaki là một nàng tiên đẹp, vua và hoàng hậu rất mừng, cho phép hoàng tử cưới cô gái và bắt đầu cuộc kén chọn một cô gái đẹp làm nàng hầu cho con dâu tương lai.
Hàng ngay từ các miền của đất nước các cô gái trẻ nô nức kéo về cung điện để ra mắt vua và hoàng hậu. Sau nhiều ngày lựa chọn mà vẫn chưa tìm được cô gái nào. Thực ra Đronmaki quá đẹp nên không có cô gái nào sánh kịp. Ngay cuối cúng có một cô gái trông hình dáng bên ngoài rất giống Đronmaki. Giống đến nỗi người ta nghĩ rằng họ là chị em sinh đôi. Thấy cô, đức vua, hoàng hậu và hoàng tử ưng ngay. Họ chọn cô gái là nàng hầu cho Đronmaki. Không ai biết rằng cô gái đó chính là một mụ phù thuỷ độc ác.
Sau ngày cưới, hoàng tử và Đronmaki sông những ngày hạnh phúc tran đầy. Họ rất yêu nhau. Còn cô hầu thì đang mải suy tính cách hâm hai, chia rẽ họ.
Một hóm hoàng tử cùng Đronmaki đi vào rừng. Hoàng tử cảm thấy mệt mỏi; chàng nằm gối đầu lên ngực Đronmaki. Cô người hầu cùng đi với họ. Thấy hoàng tử đã ngủ say cô ta mím môi suy nghĩ, một ý nghĩ độc ác chợt loé lên trong óc. Cô ta liền nói với Đronmaki:
- Mọi người nói rằng chị đẹp. Nhưng em nghĩ em vẫn đẹp hơn. Nếu chị không tin, chúng ta hãy để hoàng tử ở đây, ra sơi bóng trên mặt hổ nước kia, sẽ biết ai đẹp hơn.
Đronmaki biết rằng cô đẹp nhất trong tất cả các cô gái nên nhất định không chịu thua. Vì vậy cô đồng ý đi ra hồ.
Đronmaki nhẹ nhàng nhấc đầu hoàng tử ra khỏi ngực mình đặt nhẹ xuồìig cỏ, rồi cầm tay cô hầu đi ra bờ hồ. Dưới làn nước trong họ nhìn thấy hai cô đẹp giông nhau như hai chị em sinh đôi. Nhưng nhìn kỹ từng nốt, công bằng mà nói Đronmaki vẫn đẹp hơn. Dáng điệu của cô trông vẫn thanh lịch và mềm mại hơn.
Mụ phù thuỷ đội lốt cô hầu biết rõ điều đó nhưng mụ ta không chịu. Mụ ta nói:
- Chị không đẹp hơn em đâu. Chẳng qua là quần áo và đồ tráng sức của chúng ta khác nhau mà thôi. Chị nhìn xem quần áo của chị toàn là loại đắt tiền, quí giá; còn đồ trang sức thì lóng lánh và màu sắc sặc sở. Trong khi đó quần áo của em lại giản dị, còn đồ trang sức thì đơn giản. Nêu không tin chị cứ đổi quần áo và đồ trang sức cho em, chị sẽ xâu hơn em đấy.
Đronmaki không chút nghi ngờ tà tâm của cô hầu. Cô nghĩ: "Dù thế nào thì mình vẫn đẹp hơn cô ấy". Cô cởi quần áo và bỏ đồ trang sức của mình ra, rồi mặc quần áo và đeo trang sức của cô hầu vào. Mụ phù thuỷ chỉ tay xuống hai bóng dưới mặt nước kêu lên:
- Đấy chị nhìn thấy chưa, người đứngsau chị vẫn đẹp hơn đúng không?
Đronmaki nhìn xuống hồ xem có đúng vậy không, nhanh như cắt mụ phù thuỷ dùng hết sức đẩy cô. Đronmaki rơi ùm xuống nước, chìm xuống đáy sâu. Mụ phù thuỷ cười nham hiểm rồi quay trở lại chỗ hoàng tử đang nằm. Mụ ta nhẹ nhàng nâng đầu của hoàng tử đặt lên ngực mình, đúng ở vị trí mà trước đây mụ ta đã nhìn thấy trên ngực Đronmaki.
Một lát sau hoàng tử thức dậy. Chàng mở mắt nhưng vẫn còn ngái ngủ, chàng nói:
- Ôi, ta đã gối đầu lên ngực em và ngủ một giấc ngon lành.
Mụ phũ thuỷ bắt chước giọng của Đronmaki, trả lời:
- Hoàng tử của em, chàng đã ngủ được một giấc. Ta hãy về nhà đi thôi.
Hoàng tử không thây cô hầu đâu lấy làm lạ, vì bao giờ cô cũng luôn ơ bên Đronmaki. Chàng hỏi mụ phù thuỷ:
- Nhưng còn cô hầu, cô ây đâu rồi?
- Em cho cô ta về nhà rồi, em không cần đến cô ta nữa.
Sau đó hoàng tử chợt nhận ra có một vài điều kì quặc trong cách cư xử của vợ, mặc dù chàng không thể nói đích xác được đó là cái gì. Chàng nhìn vợ chằm chằm vẻ ngờ vực. Mụ phũ thuỷ giật thột khi thấy hoàng tử nhìn mình như vậy. Mụ mỉm cười gượng gạo và nói:
- Tại sao chàng nhìn em ghê thế?
Hoàng tử ngập ngừng trả lời:
- Hình như nàng đã thay đổi. Giọng nói của nàng cũng khác và trông nàng cũng là lạ.
Mụ phú thuỷ ranh mãnh:
- A, vì em là tiên nên tất nhiên sẽ thay đổi sau khi đã sông với người dưới trần. Em sẽ còn thay đổi nữa đây.
Hoàng tử im lặng không hỏi thêm gì nữa.
Mấy ngày sau một bông sen vàng nở trên mặt hồ. Bông hoa khẽ lắc lư, đung đưa khi có một làn gió nhẹ thổi qua.
Một hôm người coi ngựa đang cho ngựa ăn cạnh hồ thì bỗng thấy vật gì vàng lấp lánh xa xa trên mặt hồ. Đến gần, thì ra là một bông sen bằng vàng. Anh ta vội chạy về thưa lại với hoàng tử.
Thời gian gần đây, hoàng tử luôn cảm thây buồn chán. Chàng thấy vợ đã thay đổi nhiều, không còn dịu dàng, duyên dáng như trước đây nữa. Vì vậy khi nghe thây người coi ngựa thông báo một tin lạ chàng đến ngay bên hồ. Nhưng thật lạ lùng, mặt hồ vẫn phẳng lặng không có một gợn sóng chứ đừng nói một bông sen bằng vàng. Nhưng hoàng tử vẫn không thất vọng. Sáng sớm hôm sau chàng lại chạy ra hồ. Mặt nước vẫn chẳng có gì ngoài những làn sóng lăn tăn. Ngày thứ ba vẫn như vậy. Hoàng tử nghĩ rằng người coi ngựa đã nói dối. Chàng bèn gặp anh ta và hỏi lại thì anh ta thề rằng đã tận mắt nhìn thấy một bông sen bằng vàng thật. Cuối cùng người coi ngựa đã nghĩ ra một cách, anh ta nói:
- Thưa hoàng tử, có thể là bông hoa đó xấu hổ trước thanh danh của hoàng tửnên đã trốn đi. Hay là hoàng tử thử đóng giả làm người coi ngựa bằng cách mặc quần áo của tôi xem thê nào.
Thấy người coi ngựa nói có lý, chàng bèn đổi quần áo cho anh ta. Suốt đêm chàng không sao ngủ được. Hôm sau, trời vừa hửng sáng hoàng tử cưỡi con ngựa trắng đi ra hồ Lần này chàng đã nhìn thấy bông sen bằng vàng, chàng cứ ngắm mãi và dường như trước đây chàng đã nhìn thây nó rồi. Nhưng ở đâu nhỉ? Chàng không thể nào nhớra. Chàng chắp hai tay vào nhau cầu khẩn: "Ôi! Cầu thần Buha hãy cho ta hạnh phúc! Nếu có mối liên hệ nào giữa ta và bông hoa thì hãy cho ta bông hoa đó!"
Sau lời cầu nguyện hoàng tử lội xuống hồ, khoả nước bơi ra giữa hồ. Bông hoa dường như vẫy gọi hoàng tử mỗi khi có làn gió nhẹ thoáng qua. Khi hoàng tử bơi tới gần, chàng hái bông hoa cho vào túi áo ngực.
Hoàng tử đem bông hoa về cung điện và cắm vào một cái bình bằng vàng, đặt trên bàn thờ. Chàng không rời nơi đó dù chỉ một phút. Suốt ngày đêm chàng ngắm bông hoa và cảm thấy tâm hồn khuây khoả.
Mụ phù thuỷ vốn là kẻ xảo quyệt, chông gì có thể lọt qua được con mắt gian giảo của mụ. Mụ nhìn thấy bông hoa và nhận ra ngay đó chính là Đronmaki. Không thế thì tại sao nó lại ngọt ngào và hấp dẫn đến vậy! Tại sao hoàng tử lại yêu quí nó đến như thế! Mụ ta trở lên điên khùng, tâm trí mụ đầy lòng căm thù và ghen ghét Đronmaki. Rồi một ngày chuyện đó đã xảy ra. Hôm ấy hoàng tử vào rừng đi săn. Mụ phù thuỷ lẻn vào phòng hoàng tử lấy trộm bông hoa, đem đến một thung lũng hẻo lánh xa cung điện chất củi khô đốt sau đó mụ cầm bông hoa ném vào ngọn lửa. Trong chôc lát bông hoa héo ngay rồi cháy đen, cuối cùng biến thành tro. Mụ phù thuỷ lấy làm hài lòng, một nụ cười méo mó hiện ra trên mặt mụ ta: Xong đâu đấy mụ ta lại trở về cung điện.
Vài ngày sau từ đống tro mọc lên một chồi cây xanh non. Mầm cây được những làn gió nhẹ vuốt ve và những tia nắng ấm áp của mặt trời sưởi âm. Cây lớn nhanh từng giờ, thậm chí từng phút. Không kể ngày đêm cây cứ lớn lên. Chỉ trong vài ngày nó đã trở thành một cây óc chó to, cành lá xum xuê. Thân cây cao và to dễ đến hai, ba người ôm không xuể. Giữa những tán lá dầy, rậm là những chùm quả hình bầu dục.
Từ khi đốt xong bông hoa, mụ phù thuỷ thấy bất an. Đêm đêm mụ ngủ không yên giấc. Mụ cảm thây phấp phỏng lo âu. Mây ngày sau mụ lại đi đến thung lũng hẻo lánh đó. Mụ nhìn thấy cây óc chó rất to cành lá xum xuê đứng sừng sững cạnh núi đá. Mụ biết ngay đó chính là Đronmaki. Chính cô ta đã biến thành cái cây này. Mụ vô cùng tức giận. Mụ đão mắt suy tính. Khi đã nghĩ ra kế độc ác, mụ liền quay trở về cung điện. Tối hôm đó mụ nói với hoàng tử:
- Hôm nay em đi săn và nhìn thấy một cây óc chó rất to mọc trong một thung lũng. Trên cây có đến hàng nghìn quả óc chó. Em nghĩ rằng hãy làm một việc tôt là ban những quả óc chó cho thần dân.
Thấy yêu cầu của vợ không có gì xấu nên hoàng tử ra lệnh ban cho mỗi thần dân một quả óc chó, mọi người sẽ tự hái lây quả của mình. Khi lệnh vừa ban ra đã gây một sự hỗn độn thưa từng thấy. Vì ai cũng muốn nhận quà tặng của hoàng tử. Họ đổ xô đến thung lũng, chen nhau đến được gần cây. Thường ngày thung lũng yên tĩnh là thê mà nay bỗng náo động hẳn lên. Họ tranh nhau bẻ cành, bứt quả. Chỉ trong nửa ngày mà trên cây chẳng còn lấy một quả xanh, cành cây xơ xác. Tôi hôm đó sau khi những người dân đã tản về nhà, mụ phũ thuỷ bèn ra lệnh cho lính đốn cây và đốt đi. Ngọn lửa cháy suốt ba ngày ba đêm mới tàn.
Cũng thòi gian đó có hai mẹ con nhà nghèo nọ sống ở ngay đằng sau cung điện của nhà vua. Hằng ngày cậu con trai thường đi chăn cừu trên núi, còn người mẹ ở nhà nâu cơm, gùi nước, dọn dẹp nhà cửa. Họ sông qua ngày trong sự nghèo túng. Họ thường ăn một bữa lại phải nhịn một bữa. Vào các ngày mà mọi người nô nức đi hái quả óc chó thì cậu con trai nọ đi chăn cừu trên núi. Khi cậu trở về, trời đã tối. Nhưng nghe tin vua ban cho mỗi người một quả óc chó, hãy tự đến mà trảy, cậu vội đến thung lũng ngay quên cả ăn tôi. Khi cậu đến mọi người đã ai về nhà nấy và chẳng còn đến một quả xanh nào trên cây hay dưới gốc. Không muốn quay về nhà mà không có một quả óc chó trên tay, cậu tìm kiếm khắp nơi trong thung lũng xem có quả nào vương vãi không. Cuối cùng cậu cúng tìm thấy một quả óc chó còn xanh nhưng khá to bị giắt trong kẽ đá. Cậu không ăn nó mà đem về cho me. Vừa về đến nhà cậu đã bảo mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ ăn đi. Đây là quà tặng của hoàng tử đấy mẹ ạ.
Đó là một quả óc chó hình tròn, màu xanh lục, có mùi thơm hấp dẩn. Thực là một quả óc chó có một không hai. Người mẹ từ chối không ăn. Bà nghĩ: "Mình để dành cho con trai. Ngày nào nó cũng đi làm từ sáng sớm đến tôi mịt, nó đáng được hưởng phần thưởng này". Bà đặt quả óc chó lên bậc cửa sổ.
Ngày hôm sau cậu con trai lại đeo một túi bánh mì khô rồi dắt cừu lên núi, còn bà mẹ ở nhà làm những công việc hằng ngày, sắp đến giờ nấu cơm, bà mang thùng đi lấy nước, khi quay về bà rất ngạc nhiên thấy cơm đã chín, ấm nước chè thì đang sôi trên bếp. Bà băn khoăn không biết ai đã làm việc này. Bà hỏi những người hàng xóm nhưng không ai sang giúp bà cả. Tối đến khi cậu con trai về, bà liền kể với con mọi việc đã xảy ra. Cậu con trai cũng thấy lạ nhưng không thể giải thích được vì sao.
Việc đó xảy ra ba ngày liền, hai mẹ con đều thấy nghi ngờ, họ bàn tính sẽ làm rõ sự thực.
Sáng sớm hôm sau cậu con trai lại mang theo mấy mẩu bánh mì khô rồi ròi khỏi nhà. Bà mẹ cũng bỏ mấy mẩu bánh vào túi, lấy thùng đựng nước gùi trên lưng và ra đi. Không đi xa, họ chỉ đến nửa đường thì quay lại. Bà mẹ đứng nấp trước cửa, còn cậu con trai thì trèo lên mái nhà nhìn xuống qua khe hở. Và thật ngạc nhiên, chàng thấy quả óc chó nứt đôi, từ phía trong tia sáng vàng rực chiếu ra và một cô gái xinh đẹp bước ra ngoài. Cô nhìn ngó xung quanh, xắn tay áo lên và bắt đầu nhóm lò. Chỉ một loáng cô đã nâu xong nồi cơm. Bà mẹ đứng lặng người, mắt không rời cô gái. Bà cô nhớ lại xem cô là con nhà ai mà bà chẳng gặp bao giờ. Nhưng bà không thể nào nhớ ra.
Khi cơm nước đã nấu xong, cô gái đi về phía cửa sổ. Vừa lúc cô định chui vào quả óc chó thì bà mẹ đẩy cửa bước vào và ôm chặt lây cô gái, bà hỏi:
- Cháu là ai? Cháu là tiên hay phù thuỷ?
- Cháu không phải là phủ thuỷ, cháu là nàng tiên Đronmaki.
- Một nàng tiên ư! Hèn chi mà cháu đẹp như vậy. Nhưng tại sao cháu lại phải sống trong quả óc chó.
Đronmaki liền kể với bà tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Nghe xong bà mẹ rẫt thương cô gái. Bà lau những giọt nước mắt cho cô và bảo:
- Ta rât nghèo và chỉ có một thằng con trai. Nếu con không chê. chúng ta thì hãy ở lại đây làm con gái ta.
- Vâng, con sẽ ở lại đây với mẹ, nhưng xin mẹ đừng nói với bất kỳ ai chuyện này.
Từ hôm đó Đronmaki sống với hai mẹ con người đàn bà nọ. Cô giúp bà công việc trong nhà và từ chối làm bất cứ việc gì ở bên ngoài vì sợ ai đó sẽ nhìn thấy mình.
Tháng ngày lặng lẽ trôi qua, một hôm bà mẹ nói với Đronmaki:
- Hôm nay trời nắng, con hãy đem củ dong ra phơi khô cho mẹ.
Đronmaki lưỡng lự vì đối diện với ngôi nhà là cung điện của vua. Cô sợ mụ phù thuỷ có thể nhìn thấy và tìm cách hãm hại. Nhưng cô không muốn từ chối lời mẹ. Hơn nữa cô còn hy vọng có thể nhìn thấy hoàng tử một chút. Ôi! Đã lâu quá rồi cô không nhìn thấy chàng! Vì vậy cô đi lấy củ dong ra phơi. Vừa phơi cô vừa liếc nhìn về phía cung điện với hi vọng nhìn thây hoàng tử. Nhưng thật không may cho cô, sau bữa trưa mụ phù thuỷ đi dạo ngoài hành lang để hít thở không khí trong lành. Theo thói quen mụ ngắm nhìn mọi vật xung quanh và hít một hơi thật mạnh. Ngãy lập tức một con gió mạnh thổi bay thúng dong mà Đronmaki đang đội trên đầu. Cô vội giơ tay kêu lên "Ôi! Ôi!" Mụ phù thuỷ cũng co người, sởn gai ốc khi làn gió thổi qua. Nhưng mụ cũng kịp nghe thấy tiếng kêu của Đronmaki. Tim mụ nhói đau. Cơn gió qua mụ nhìn ngó xung quanh miệng lẩm bẩm "0! Chẳng lẽ đó lại là Đronmaki? Nó vẫn còn sống ư?" Mụ tức điên, máu dồn lên mặt, mụ quay vào nhà và bước rầm rầm xuống gác.
Mụ phú thuỷ gọi tám người lính canh của cung điện đến và ra lệnh: ơ ngôi nhà đằng sau cung điện có một cô gái rất trẻ. Cô ta là một mụ phù thuỷ đang tìm cách hãm hại nhà vua. Ta ra lệnh cho các ngươi hãy sang trói cô ta lại, đem đến một khu rừng thật xa rồi chất củi thiêu cháy cô ta. Đem tro rắc ra xung quanh. Đức Vua được an toàn, còn các ngươi cũng làm được một việc tốt đây. Theo lệnh của mụ phù thuỷ, lính canh vội sang ngôi nhà của Đronmaki và trói cô lại. Người mẹ già ôm chặt lấy cô không cho ai động vào. Đronmaki biết rằng đây là lệnh của mụ phũ thuỷ nên cô không nói một lời và thậm chí cũng không thèm kháng cự. Cô để cho họ trói và nói với bà mẹ:
- Mẹ ơi! Mẹ an tâm, con sẽ trở về an toàn và khoẻ mạnh.
Lính canh đẩy bà mẹ ngã sóng xoài trên sàn nhà rồi đem Đronmaki đi. Tơí khu rừng xa xôi kia một đống củi khô được chất lên và họ châm lửa đốt. Ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt. Mặt mụ phù thuỷ dài ra, lạnh lẽo và trắng bệch như một cục sáp. Mụ đứng đó giám sát mọi việc. Họ ném Đronmaki vào ngọn lửa. Một làn khói đen dày cuồn cuộn bốc lên như những đám mây. Một lát sau chỉ còn lại trên mặt đất một đống xương đã cháy thành than. Mụ phù thuỷ sai lính canh đem trò xương của Đronmakí rắc ra xung quanh. Mọi việc xong xuôi mụ nói qua kẽ răng: "Lần này thì không ai có thể nhìn thấy mặt mày nữa".
Nhưng lạ thay, đêm đó tại khu đất trống trong rừng, chỗ mà họ đã rắc tro xương của Đrorimaki xuất hiện một cung điện có những trụ bằng vàng.
Lại nói về hoàng tử trẻ, kể từ khi bị mụ phù thuỷ lấy trộm mất bông sen, hoàng tử như bị kiệt dần tinh thần và sức lực. Chàng đi lang thang với tâm trạng buồn chán, chàng buồn vì sự đổi thay của người vợ. Càng ngày cô ta càng trở nên độc ác và xấu xa. Đã lâu rồi cô ta không còn dịu dàng dễ thương như ngày mới cưới nữa. Hoàng tử không đi đâu, chàng ở lì trong phòng với tâm trạng bực bội. Mặc dù vậy thỉnh thoảng hoàng tử vẫn đem người cưỡi ngựa đi chơi. Một hôm hoàng tử cưỡi ngựa - rong ruổi trên đường. Chàng cứ để mặc cho ngựa mưốn đưa chàng đi đâu thì đi. Và chẳng hiểu sao bước chân con ngựa đưa chàng đến khu rừng nọ. Ngay lập tức khu rừng thu hút sự chú ý của chàng. Từ xa chàng nhìn thấy thấp thoáng một cung điện nguy nga.
Hoàng tử nghĩ hay đó là ảo giác. Chàng quay lại hỏi người coi ngựa rằng cung điện ây của ai mà đẹp thế. Người coi ngựa cúng ngạc nhiên không kém, anh ta nói với hoàng tử:
- Thưa hoàng tử, mới hôm kia tôi cho ngựa ăn cỏ ở đó, làm gì có cung điện nào, chỉ có cỏ dại mọc đầy thôi. Vậy mà bây giờ lại có một cung điện chín tầng. Thưa ông chủ chắc là phải có phép thuật gì đây và ở trong đó chắc phải có đến vài mụ phù thuỷ gian giảo!
Anh ta càng nói càng làm cho hoàng tử hoang mang. Anh ta cố thuyết phục hoàng tử hãy quây trở cung diện ngay. Nhưng hóàng tử xuống ngựa và bảo anh ta đứng chờ ở đó. Còn. chàng niột mình tiến về phía cung điện. Đến gần cung điện, ánh sáng bỗng chiếu rọi như chào đón chàng.
Trước cổng cung điện có hai con chó săn dữ tợn ngồi canh, chúng to như hai con bê. Hai con chó nhìn chàng chằm chằm. Chàng ngập ngừng không dám tiến thêm nữa vì sợ chúng có thể tấn công. Vài phút im lặng trôi qua, lihưng hai con chó săn vần không động đậy gì, thậm chí chúng còn cụp tai xuống. Hoàng tử rón rén đi qua hai con chó săn và đặt chân lên cầu thang cung điện.
Trong cung điện yên lặng và trống rỗng, không một bóng người. Chàng leo cầu thang lên tầng hai, ở đây cũng không có ai. Chàng lấy làm lạ và băn khoăn không hiểu sao một cung điện rộng và đẹp như thê mà lại không có người ở. Chàng muốn tìm rõ căn nguyên, nên tiếp tục trèo lên các tầng khác. Cuối cùng chàng lên đến tầng thứ chín, tầng trên cùng. Trong điện thờ của toà nhà, chàng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở đó. Khi nhìn thấy chàng, môi cô mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng cô không thốt ra được lời nào. Cô cúi đầu xuống trông rất đau khổ.
Hoàng tử dừng lại và ngạc nhiên nghĩ: "Hình như ta đã gặp cô gái đẹp này ở đâu rồi, khuôn mặt ấy trông rất quen". Nhưng chàng không thể nhớ ra cô là ai.
Vài giây im lặng trôi qua, cuối cùng cô gái lên tiếng:
- Thưa hoàng tử, chàng không nhận ra em sao?
Hoàng tử thấy giọng nói của cô dịu dàng, ấm áp và rất quen thuộc. Bỗng nhiên chàng như bừng tỉnh sau con mơ và chàng đã nhớ. Chàng thầm nghĩ: Lạy chúa, không lẽ đây lại là Đronmaki! Đúng đây là Đronmaki rồi! Nhưng sau đó chàng lại nghi ngờ vì Đronmaki hiện đang ở nhà cơ mà. Hay cô ta là phù thuỷ đội lốt.
Thấy hoàng tử nghi ngại và im lặng, cô gái xinh đẹp nói:
- Thưa hoàng tử, em là Đrọnmaki đây. Emchính là Đronmaki của chàng đây mà.
Hoàng tử nhìn chăm chú vào cô gái và hỏi:
- Có thực nàng là...?
Cô gái trả lời không một chút do dự:
- Vâng! Em đúng là Đronmaki...
Hai dòng nước mắt chảy trên má cô gái. Cồ bắt đầu kể cho hoàng tử nghe tất cả mọi hành động xấu xa, độc ác của mụ phù thuỷ đã hãm hại cô. Cô kể mà không cầm lòng được, nước mắt cứ tuôn rơi đầm đìa trên khuôn măt dịu hiền xinh đẹp. Cuối cũng cô nói:
- Nỗi đau khổ của chúng ta đã qua rồi, từ nay hạnh phúc sẽ đến. Chúng ta sẽ không bao giờ gặp tai hoạ nữa.
Hoàng tử nghĩ: "Không còn nghi ngờ gi nữa, ta cảm thây vợ ta đã thay đổi thành một người đàn bà khác. Cô ta không phải là Đronmaki thực mà là một con phù thuỷ cải trang". Nghĩ vậy hoàng tử căm phẫn đến tột độ. Chàng muốn quay trở về cung điện ngay lập tức để giết chết phù thuỷ trả thù cho Đronmaki.
Đronmaki bình tĩnh nói:
- Chàng không cần phải đi tìm bà ta nữa. Bà ta sẽ tự chui vào bẫy. Đó là số phận của bà ta.
Lại nói về người coi ngựa, anh ta đứng chờ hoàng tử gần một ngày ở cạnh cung điện mà không thấy hoàng tử ra. Anh ta hoảng quá không dám chờ lâu hon nữa, liền cưỡi con ngựa trắng trở về cung điện của nhà vua. Anh ta đi ngay đến chỗ mụ phù thuỷ và nói:
- Ôi! Thưa bà ở đằng kia có một lâu đài do một mụ phù thuỷ gian ác xây lên. Hoàng tử đã đi vào đó và không bao giờ trở lại nữa. Hoàng tử của chúng ta đã bị con yêu tinh ăn thịt rồi.
Nghe người coi ngựa nói mụ phù thuỷ đoán ra ngay đó chỉ là phép thuật của Đronmaki. Mụ nghiên răng trèo trẹo còn tóc thì dựng đứng lên. Mụ xô người coi ngựa ra và lao đi như một mũi tên. Mụ lao đến cung điện và trèo nhanh lên các tầng. Nhưng khi mụ vừa chạm chân tới tầng thứ chín thì bị hụt chân và rơi uỵnh xuống tầng một. Mụ chết ngay tức khắc. Đronmaki biết trước rằng thể nào mụ cũng sẽ tới cung điện, vì thê cô đã cắt đứt cầu thang lên tầng thứ chín khi mụ phũ thuỷ vừa chạm chân đến. Sau đó hoàng tử sai bổn người đàn ông chất củi đốt xác mụ thành tro.
Từ đó hoàng tử trẻ sống hạnh phúc cạnh Đronmaki tại cung điện nguy nga đến đầu bạc răng long.
THUỲ CHI dịch
PTS. LÃ DUY LAN - Nước mắt Hồ Ly