Chuyện này xảy ra cách nay đã lâu, lâu đến nỗi từ đó tới nay thế gian đã hoàn toàn thay đổi, không còn giống như xưa. Năm đó hạn hán vô cùng tai hại. Đất khô nứt, cây cối chết hết. Thời đó có một đôi vợ chồng già nhưng không có con. Họ thấy mình quá cô đơn, lạc lõng.
Nhưng một hôm người vợ vui mừng nói với chồng rằng Trời đã nghe lời cầu xin của họ, và bà tin rằng mình đã có mang. Một năm trôi qua, hai năm rồi ba năm mà bà vẫn chưa sinh đẻ. Chỉ cuối năm thứ ba bà mới cho ra đời một đứa con trai. Lúc đó đúng vào thời kỳ hạn hán nặng nề nhất, nên cha mẹ cậu đặt tên con là Hoa Khô. Đó là một đứa con trai khác thường, vì mới sáu tháng cậu đã lớn mạnh như một thanh niên, có thể thay cha làm mọi việc.
Một hôm Hoa Khô hỏi mẹ:
Xin mẹ cho biết, con có thể làm gì để giúp dân và chấm dứt trận hạn hán khủng khiếp này.
- Chỉ có một cách, nhưng cách đó vô cùng gian khổ - bà mẹ buồn rầu trả lời. Chỉ người nào thắng nổi Long Vương dũng mãnh sống ở đáy Hắc hồ, chủ trì mưa nắng, mới có thể bảo vệ dân chúng và đất nước. Rất nhiều người đã thử làm việc đó, nhưng cho tới nay không có ai sống sót trở về.
- Con sẽ thử - Hoa Khô quả quyết nói. Cậu sửa soạn một túi nhỏ đựng bánh bột gạo, rồi đi thẳng tới Hắc hồ. Cậu đi qua rừng sâu, núi cao, lũng thấp, và tới ngày thứ bảy cậu tới Hắc hồ. Xung quanh im lặng rợn người. Không một con chim hót, chỉ thỉnh thoảng có một cánh chuồn làm gợn mặt hồ.
Hoa Khô ngồi lên một tảng đá đầy rêu và nhìn đăm đăm mặt hồ phẳng lặng, sáng như gương chạy xa tít tắp như bị nó hớp hồn. Cậu ngồi không nhúc nhích suốt một trăm ngày, một trăm đêm, chỉ quan sát nước hồ. Đôi khi hồ hiền hòa khả ái, yên tĩnh phản chiếu bầu trời xanh và Hoa Khô cảm thấy dường như nó mỉm cười rất dễ thương với mình. Lúc khác hồ dường như nổi giận, nước đục ngầu, hồ xao động dữ dội. Lại có khi, nước hồ gợn lao xao như một đàn cừu chạy nhảy, hoặc những lượn sóng cao nổi lên và đập vào nhau. Mỗi ngày hồ mỗi khác, như thể nó có một trăm bộ mặt để thay đổi.
Hoa Khô ngồi trên bờ ngắm nghía cái hồ kỳ lạ. Cậu muốn hiểu rõ bí mật của nó.
Buổi tối ngày một trăm lẻ một Hoa Khô mệt mỏi quá nên bất ngờ ngủ say mê. Nhưng ngay cả trong giấc ngủ, ý nghĩ về cái hồ cũng không rời khỏi đầu óc cậu, nó luôn luôn trước mặt cậu. Ngay trong giấc ngủ, cậu vẫn luôn luôn thấy mặt nước trải rộng mênh mông, cảm thấy cả gió làm dậy sóng mà đỉnh sóng dâng cao mài cho tới nước dựng lên như hai bức tường ở giữa hồ, tạo ra một con đường đi sâu xuống đáy hồ. Và từ con đường lấp lánh ánh bạc đó, một thiếu nữ đẹp tuyệt trần đi tới phía cậu.
Thiếu nữ lại gần, mỉm cười, nói:
- Tôi là công chúa, con của Long Vương. Đã một trăm ngày một trăm đêm tôi nhìn vào tấm gương mặt hồ và thấy anh tìm cách khám phá bí mật của nước hồ, mong gặp được cha tôi. Anh nên biết rằng cho tới lúc này không có người trần tục nào tới được giang sơn của cha tôi. Tôi thương hại anh và muốn giúp anh. Anh hãy nghe cho rõ vì tôi sắp cho anh biết cách tìm gặp Long vương. Đi từ đây theo hướng mặt trời lặn và đếm ba trăm bước. Ở chỗ đó anh sẽ gặp một cây liễu già rỗng ruột rủ lá xuống nước hồ. Ở chỗ chiếc lá nhỏ cuối cùng của nhánh liễu dài nhất chạm mặt nước hồ, chỗ đó chính là cửa vào một động sâu, nơi cha tôi ở.
Lúc đó mặt hồ lại nổi sóng, và gương mặt xinh đẹp của công chúa Rồng cũng biến mất.
Hoa Khô rùng mình. Mặt trời đã lên cao, và cậu trai không biết mình tỉnh hay mơ, đó chỉ là ảo giác hay thực tại. Nhưng, nghe theo lời khuyên của công chúa, cậu đứng dậy và đi về hướng tây. Và khi đi được ba trăm bước, cậu kinh ngạc thấy mình ngay dưới một cây liễu rũ lá xuống mặt hồ. Hoa Khô cẩn thận xem xét để coi chiếc lá nhỏ cuối cùng của nhánh liễu dài nhất chạm mặt hồ ở chỗ nào. Và quả là ở đó cậu khám phá một lối đi hẹp tới một cửa hang đá. Cửa đóng kín bằng ba ổ khóa, có những mũi sắt nhọn bảo vệ. Hoa Khô tìm cách mở của nhưng không được. Tay cậu chảy máu nhưng cánh cửa vẫn trơ trơ. Nhưng cậu nghe tiếng của công chúa nói từ xa, trong tiếng nước róc rách:
- Anh chỉ vào hang được nếu anh mang theo một bài vị có biểu hiệu của Long Vương, giống như các bài vị mà người ta dâng cúng trong các miếu thồ khi họ tới cầu mưa. Anh hãy đi tìm một bài vị thư vậy rồi trở lại. Anh phải lấy bài vị đập lên cửa hang ba lần; cửa sẽ tự mở ra.
Công chúa không nói nữa và nước hồ cũng từ từ trở nên yên tĩnh. Hoa Khô xem xét kỹ chỗ chiếc tá nhỏ ở đầu cành dài nhất của cây liễu chạm mặt nước, nhưng toàn bộ cảnh quan trở nên rất tối và cửa hang đã biến mất. Không để mất thì giờ thêm nữa, cậu lên bờ và trở về làng. Tới nhà cậu hỏi mẹ cách tìm một bài vị có biểu hiệu của Long Vương. Thấy con trở về sau mấy tháng vắng mặt và vô cùng mệt nhọc, mẹ cậu khóc vì vui mừng. Cậu nóng lòng đặt ngay câu hỏi quan trọng nhất nên vắn tắt kể lại những nơi gian nan rồi hỏi:
- Con có thể tìm một bài vị có biểu hiệu của Long Vương để dâng cúng ở đâu ?
- Không khó đâu con - mẹ cậu trả lời. Có thể tìm được ở trong chùa. Giờ là lúc thuận tiện, con nên tới chùa ngay đi. Hôm nay chùa làm lễ lớn, có nhiều tín đồ tới đó.
Hoa Khô tới chùa ngay. Đám đông tín đồ chen chúc trong chùa, đang bàn cãi việc chỉ định một người can đảm đi dâng cúng bài vị để Long Vương động lòng cho mưa. Hoa Khô rẽ đám đông, la to:
Xin giao bài vị Long Vương cho tôi! Tôi sẽ thành công!
Đám đông vui mừng reo hò tán thưởng. Các tín đồ giao cho Hoa Khô bài vị có biểu hiệu của Long Vương và cậu vái rất sâu rồi đi ra khỏi chùa, cả đám đông đi theo sau. Trong bảy ngày, bảy đêm, Hoa Khô dẫn đoàn người đi qua rừng núi và thung lũng để tới bờ Hắc hồ vào buổi tối ngày thứ bảy. Hoa Khô dẫn họ tới cây liễu già. Tới nơi cậu dừng lại, nhìn chỗ chiếc lá nhỏ ở đầu cành dài nhất chạm mặt nước. Lối đi hẹp tới cửa hang hiện ra trong nước. Không lưỡng lự một giây, cậu nhảy xuống hồ. Cậu gõ ba lần lên cánh cửa đóng kín, và đúng lần thứ ba thì cửa mở rộng, trong khi một ánh sáng chói làm cậu hoa mắt. Ở giữa hang lát toàn vàng, bạc và ngọc trai, Long Vương đang ngự trên một cái giường ngọc bích. Từ bộ áo rộng màu đen kết vải bạc, tay chân ông thò ra, vuốt dài đỏ tía. Trong cái miệng hé mở, người ta thấy một viên hồng ngọc đỏ như máu chiếu sáng.
Lấy ngay viên hồng ngọc đó và bỏ vào miệng anh - sau lưng cậu có tiếng thì thầm êm ái của công chúa Rồng mà bây giờ cậu nhận ra rất rõ.
Cậu nhảy tới bên Long Vương, móc viên hồng ngọc ra, nhưng cậu vừa bỏ vào miệng thì vua Rồng thức dậy, giận như điên.
Con giun khốn kiếp - ông ta hét vang như sấm, gần rách màng tai - ai cho phép ngươi xâm nhập chỗ ở của ta và trộm cắp? Trả viên hồng ngọc cho ta ngay! Lửa phun ra từ mũi ông ta khi ông ta la hét.
Thưa Long Vương, không bao giờ tôi trả viên hồng ngọc cho ngài đâu! Ngài độc ác lắm. Ngài không giúp dân, ngài chỉ làm họ đói khát và biến đất đai thành hoang mạc.
Hoa Khô vừa nói vừa lấy bài vị đập vào mình vua Rồng. Vua Rồng lập tức hóa thành đá. Cùng lúc đó Hoa Khô cũng hóa ra một con rồng mình phủ đầy mây, bay bềnh bồng ra khỏi hang. Nó bay lên rất cao. Trời xanh mở rộng, sáng sủa, rồi bắt đầu mưa rất to và rất lâu. Dân chúng trở về thấy đồng ruộng của mình đã xanh um. Họ vui mừng phát khóc, cảm tạ trời đất đã giải nạn cho họ.
Câu chuyện về cậu con trai sinh ra và sống trong một thời kỳ hạn hán khủng khiếp đã kết thúc như vậy, nhưng từ đó lúc nào cũng có những đám mây hình rồng bay lơ lửng trên trời và để cho mưa đem lại sự sống rơi xuống.