Ngày xưa có một cậu bé mồ côi cha mẹ làm nghề chăn trâu, cậu ấy tên là Bờm. Tài sản duy nhất của cậu là chiếc quạt mo do cha mẹ để lại, Bờm rất là quý cây quạt của mình, đi đâu cũng phải mang theo bên mình.
– Úi dà, chết rồi, mình hư quá, ngủ quên! Để coi, để coi…một, hai, ba, bốn, năm… Chết rồi, thiếu một con!
– Sao kỳ vậy, ông chủ la mình cho coi, ông chủ la mình, la mình, làm sao đây? làm sao đây? ông chủ la mình mất, làm sao đây?
Bờm lo lắng mất trâu nên khóc như mưa. Đúng lúc đó…
– Này con, sao con lại khóc?
– Ông Bụt, ông Bụt ơi, giúp con với! Con chăn trâu mà ngủ quên làm mất một con rồi. Phú ông biết được, chắc con chết mất ông Bụt ơi! Ông Bụt ơi cứu con đi, ông Bụt ơi! Con sợ quá ông Bụt ơi!
– Ta hiểu rồi, thôi con đừng khóc, ta sẽ giúp con. Nào, hãy đưa cây quạt mo của con cho ta đi
– Dạ!
– Hô, biến, bây giờ cây quạt này đã trở thành cây quạt thần rồi
– Thật không ông Bụt?
– Con hãy nhìn vào quạt rồi con sẽ thấy được con trâu của mình đang lạc ở đâu.
– Đúng rồi nè, trâu của con này ông Bụt, thì ra là nó lạc ra tận cánh đồng làng bên, nhưng mà làm sao để gọi nó về
– Bây giờ ta sẽ chỉ cho con câu thần chú để gọi trâu trở về, như vầy nè…nghe không>
– Dạ!… Tìm được trâu rồi, hay quá!
– Vậy nha, từ nay con nhớ giữ kỹ cây quạt mo thần này, đừng để làm mất nó
– Dạ, con biết rồi, con cám ơn Bụt nhiều lắm
Thế là từ đó, Bờm dùng cây quạt của mình để giúp đỡ mọi người. Bờm giúp dân làng và bạn bè tìm lại tài sản bị mất. Vì vậy, họ mất đồ gì đều tìm đến Bờm, cậu lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ nên tất cả đều biết ơn và càng yêu quý Bờm
Một ngày kia…
– Nè nhóc con?
– Dạ, là phú ông ạ!
– Này Bờm, ta nghe đồn mi có cây quạt mo thần, có đúng không? vậy, ngươi đổi quạt với ta thì ngươi nghĩ sao? đổi được không?
– Còn lâu, lêu lêu…
– Thằng nhóc này…Thôi được, một đàn trâu thiệt bự, thiệt đẹp này…Hay là cái này, ao đầy cá luôn…
– Hay ta cho ngươi cái này, gỗ lim xịn đó
– Còn cái này rất đẹp nè, coi đi, coi đi…Hay là cái này, cái này, được không?
– Còn lâu, lêu lêu, không chịu, lêu lêu… không!
Bất cứ thứ gì phú ông đem ra đổi, Bờm cũng dứt khoát không chịu.
Đúng lúc đó, có một ông lão bước tới…
– Ông lão!
– Tôi đói bụng quá…
– Cụ ơi, cụ có sao không? Làm sao đây, mình cũng không có cơm để cho cụ nữa, cụ ơi, dậy đi…
– Cái lão ăn mày dơ dáy này, người đâu lôi lão ta ra ngoài.
– Không được, ông lão sẽ chết đó. Tôi van ông, hãy cứu ông lão đi, ông ơi, ông ráng đợi một chút nha
– Được thôi, đổi lại ngươi cho ta cây quạt và câu thần chú, có được không?
– Được, được, cứu ông lão ngay đi
– hehehe… vậy mới phải chứ, đây cho lão ta một nắm xôi… Ai vậy?
– Lòng dạ ngươi thật là xấu xa, ngươi không xứng đáng có chiếc quạt thần, hô biến…
– Đây, Bờm, quạt của con đây
– Dạ, con cám ơn ông Bụt
– Chiếc quạt này mãi mãi là của con. Chỉ có những em bé ngoan như con mới xứng đáng có được chiếc quạt này thôi.
Từ đó Bờm dùng chiếc quạt giúp đỡ mọi người, càng được dân làng yêu quý hơn. Câu chuyện được lan ra khắp dân gian:
Phú ông xin đổi ba bò chín trâu
Bờm rằng Bờm chẳng lấy trâu
Phú ông xin đổi ao sâu cá mè
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mè
Phú ông xin đổi một bè gỗ lim
Bờm rằng Bờm chẳng lấy lim
Phú ông xin đổi con chim đồi mồi
Bờm rằng Bờm chẳng lấy mồi
Phú ông xin đổi nắm xôi Bờm cười!
Câu chuyện đến đây là hết rồi! Các em hãy ngoan ngoãn, tốt bụng, biết giúp đỡ mọi người như “thằng bờm” nhé !