Ngày xưa, ở làng nọ có một người con gái làm nghề dệt vải. Mặc dù là một người có bản tính nhanh nhẹn, tháo vát và rất thông minh nhưng nàng lại lấy phải một người chồng đần độn, không làm được gì ra hồn cả. Một ngày nọ, nàng đưa cho chồng mình vài tấm vải rồi bảo chồng hãy đem ra chợ bán lấy tiền để mua gạo. Nàng cẩn thận dặn dò chồng:
- Nếu mọi người không được trả giá bốn quan một tấm thì anh không được bán đâu đấy nhé!
Người chồng nghe lời vợ căn dặn xong thì đem vải đi khắp chợ, mặc dù đã cất giọng rao khản cổ mà không có ai chịu mua cho. Mãi một lúc lâu sau đó mới có một ông lão đến mua cho anh hai tấm vải , nhưng ông lão này lại bảo rằng không mang theo tiền. Ông ta nói:
- Một lát nữa anh đến nhà tôi để lấy tiền nhé! Tôi không quỵt tiền của anh đâu, nhà tôi ở gần ngay đây, trong cùng xa với nhà anh thôi đấy.
Hắn ngờ vực hỏi:
- Hãy nói cho tôi biết nhà ông ở chỗ nào?
- Tôi ở chỗ: "chợ đông không ai bán, chỗ kèn thổi tò le, chỗ cây tre một mắt". Anh cứ tìm đến nơi đó thì sẽ gặp tôi, tôi sẽ trả tiền vải cho anh.
Đến tận chiều hôm đó, hắn mới đi tìm chỗ của ông già mua vải ban sáng. Hễ gặp ai là hắn hỏi thăm nơi ông già kia đã bảo, nhưng khổ nỗi không ai biết " chỗ chợ đông không ai bán, chỗ kèn thổi tò le, chỗ cây tre một mắt" là ở đâu cả. Mọi người chỉ nói với hắn rằng:
- Trên đời này không có nơi nào như thế đâu, chắc anh đã mắc lừa ông già bịp bợm đó rồi.
Hắn đi cả buổi mà không thể tìm thấy nơi ông già đó ở, không thể đòi được tiền vải. Hắn chỉ biết ôm mặt khóc nức nở rồi trở về nhà.
Về đến nhà, kể sự tình câu chuyện cho người vợ nghe, vợ hắn bảo:
- Nơi đó cũng thật dễ tìm, "chỗ chợ đông không ai bán" là trường học. "chỗ kèn thổi tò le" chính là cây lau vì mỗi khi có gió thổi thì sẽ có tiếng kêu giống như tiếng thổi của kèn sáo, "chỗ cây tre một mắt" là bụi tỏi hay hành gì đấy. Như vậy, bây giờ anh phải đi tìm ông ấy ở gần nơi trường học, cạnh đó có bụi cây lau và trước cửa phải có vườn hành hoặc tỏi.
Sau một hôm tìm kiếm thì anh ta tìm được đúng nơi như người vợ nói. Ông lão mua vải của anh hóa ra là một thầy đồ. Gặp được ông lão mua vải, anh vui như bắt được vàng. Ông thầy đồ cũng rất bất ngờ, ông hỏi anh rằng ai đã mách cho anh biết chỗ này, anh ta trả lời:
- Tôi đã đi tìm ông suốt cả ngày hôm qua mà không thấy, tôi tưởng rằng đã bị ông ăn quỵt mất tiền vải thì may sao có vợ tôi nói cho tôi biết.
Nghe anh ta nói vậy, ông thầy đồ thầm nghĩ rằng đây quả là một cô gái có trí thông minh hơn người. Nhân hôm đó nhà ông có tổ chức đám giỗ, ông thầy đồ mời anh bán vải ở lại ăn cỗ. Anh ta chẳng nề hà gì, cắm cúi đánh chén no nê, và nhận phần quà của ông thầy đồ gửi cho vợ. Nhưng đến lúc trả tiền thì ông thầy đồ lại lấy một gói khác đưa cho anh ta, dặn mang về đưa cho vợ. Anh ta không hiểu gì nhưng vẫn cứ cầm gói đồ mang về nhà.
Người vợ nhận được gói đồ từ tay chồng mình, mở ra thì thấy ở bên trong có một bãi phân trâu và một cành hoa nhài cắm ở giữa, hiểu ngay ra ý ông thầy đồ muốn châm chọc mình rằng:
"Con vợ khôn mà lấy phải thằng chồng dại
Thì như một bông hoa nhài cắm vào bãi phân trâu"
Càng suy nghĩ về bọc quà của ông thầy đồ, cô gái càng cảm thấy bực tức mà trách mắng chồng ngu dốt, lại đem món quà với ẩn ý chua cay của ông thầy đồ về cho mình. Rồi nàng suy nghĩ về thân phận mình, cũng tự vấn bản thân tại sao có biết bao nhiêu người theo đuổi, lại đi lấy một anh chồng dốt nát, không được tích sự gì. Trong lúc quẫn trí vì cuộc đời hẩm hiu của mình, nàng đi ra bờ sông với ý định tự vẫn để kết liễu cuộc đời.
Về phần ông thầy đồ, nghĩ lại việc mình đã trêu chọc vợ anh bán vải có phần quá đáng, ông sợ rằng người vợ ấy có hành động dại dột thì ông sẽ mắc tội rất lớn. Nghĩ vậy, ông bèn chuẩn bị một cái giỏ đựng cá và một cái cần câu rồi đi dọc bờ sông, ông vừa đi vừa ngóng nhìn xung quanh. Đi được một đoạn thì ông thấy một người phụ nữ đang ngồi ôm mặt khóc nức nở bên bờ sông. Cũng đoán được đây là vợ anh bán vải ngốc nghếch, ông lại gần, để giỏ cá xuống và nói:
- Mời cô hãy tránh ra chỗ khác để tôi ngồi đây câu cá nào.
Chị vợ anh bán vải ngước mắt lên nhìn với hai hàng nước mắt, thì thấy một ông lão tóc đã bạc phơ lại đem một chiếc giỏ bị thủng đáy đi câu. Nàng ta thầm nghĩ: " Người này quả thực ngu dốt không ai sánh bằng. Chồng mình tuy vốn ngu dốt nhưng cũng không đến mức độ đem một chiếc giỏ thủng đáy đi câu cá. Vậy là chồng mình vẫn hơn những người khác sao?". Nghĩ vậy, chị ta không còn ý định tự vẫn nữa, đứng dậy và trở về nhà.
Con vợ khôn lấy thằng chồng dại như bông hoa lài cấm bãi cứt trâu.