Nguồn gốc câu nói: cái chân sau con chó
Trước
Đánh giá: 5/5 - 0 phiếu

Nguồn gốc câu nói: cái chân sau con chó

Ngày xửa ngày xưa, tại một vùng quê yên bình, có một người đàn bà tên là Thanh Đề. Bà nổi tiếng là một người rất sùng đạo Phật, có lòng kính trọng Tam Bảo và thường xuyên lui tới chùa chiền để tụng kinh niệm Phật. Tuy nhiên, lòng tin của bà không đơn thuần chỉ là sự kính trọng thông thường, mà còn pha lẫn sự cực đoan và cố chấp.

Thanh Đề tin rằng các thức ăn do người đời thường trồng cấy ngoài đồng ruộng đều đã bị ô uế bởi bụi bẩn, bởi những bàn chân dẫm qua, bởi bàn tay lao động không sạch sẽ. Bà cho rằng những thứ ấy không đủ tinh khiết để dâng lên cúng Phật. Vì vậy, bà quyết định tự mình gieo trồng lấy hạt gạo để dâng Phật theo cách riêng biệt.

Hằng năm, bà Thanh Đề dùng những gáo dừa thật sạch, cho đất lấy từ nơi tinh khiết vào trong đó, rồi gieo từng hạt giống lúa nếp vào. Những gáo dừa này được treo lên thật cao, tránh mọi sự đụng chạm của người và vật. Khi lúa chín, bà không gặt như người ta thường làm, mà ngắt từng bông một cách cẩn thận, sau đó dùng cán dao mới hoàn toàn chưa sử dụng để giã lấy gạo. Từng nắm gạo được vo rửa sạch sẽ, phơi khô, rồi đựng vào một chiếc bát thờ mới tinh để mang đến chùa dâng Phật.

Một năm nọ, tại một ngôi chùa lớn trong vùng có mở hội lớn, thu hút rất nhiều khách thập phương đến dâng lễ và hành hương. Hòa thượng trụ trì ngôi chùa ấy đã phân công các nhà sư tiếp nhận lễ vật của các tín chủ. Nghe tin, bà Thanh Đề vô cùng mừng rỡ. Bà tin rằng, nắm gạo nếp tinh khiết của mình chắc chắn sẽ được chư tăng trân trọng và đức Phật chứng giám. Bà vượt đường xa mang nắm gạo quý giá ấy đến chùa.

Tuy nhiên, khi đến nơi, bà mới hay rằng sự đời không như bà nghĩ. Các nhà sư ở đó mải mê tiếp nhận những lễ vật lớn như vàng bạc, xôi chè, thịt cá từ những người giàu có. Nắm gạo nhỏ bé của bà Thanh Đề bị bỏ quên trong một góc mà chẳng ai đoái hoài. Bà đợi mãi, từ sáng đến chiều, lòng dâng lên sự thất vọng lẫn phẫn uất. Cuối cùng, bà không kìm được giận dữ, ném mạnh nắm gạo xuống đất rồi quay lưng bỏ đi.

Vài tháng sau, bà Thanh Đề quyết định mời hòa thượng và các nhà sư trong chùa đó về nhà mình làm lễ tụng kinh cầu siêu. Theo tục lệ, sau lễ tụng kinh, chủ nhà thường làm bánh gửi tặng các sư mang về dùng trên đường. Nhưng lần này, bà Thanh Đề không làm bánh như thường lệ. Trong lòng vẫn ôm mối hận vì bị khinh thường, bà đã giết một con chó nhà mình, băm thịt trộn với hành, sả và rau thơm làm nhân bánh, rồi gói lại cẩn thận để biếu các sư.

Sau bữa cơm chay thanh tịnh, bà kính cẩn biếu mỗi sư một chiếc bánh. Vị hòa thượng tinh ý nhận ra điều bất thường từ thái độ và ánh mắt của bà Thanh Đề, nên đã khuyên các sư đừng ăn bánh vội, hãy mang về rồi tính sau. Các sư nghe lời thầy, chỉ duy nhất một nhà sư vì đói bụng, dọc đường ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ chiếc bánh, không kìm được lòng mà mở ra ăn hết. Những người khác khi về đến chùa, cẩn thận mở bánh ra xem, biết được đó là nhân thịt chó nên liền mang vứt hết dưới gốc cây bồ đề trước chùa.

Mọi việc tưởng đã qua, nhưng đâu thể qua mắt được trời xanh. Đức Phật nơi cõi Niết Bàn đã biết tất cả. Ngài nổi giận vì sự bất kính và lừa dối của bà Thanh Đề, cũng như sự tham lam, thiếu đạo hạnh của một số nhà sư. Ngài quyết định trừng phạt để răn dạy cả người lẫn kẻ tu.

Trước tiên, các nhà sư vì tham lam và thiếu tỉnh thức bị Phật phạt đày xuống địa ngục để ăn năn tội lỗi. Riêng nhà sư ăn chiếc bánh có nhân thịt chó bị giam giữ tại một tầng ngục riêng biệt để sám hối. Con chó bị giết oan được Đức Phật cho sống lại, nhưng vì đã bị ăn mất một chân, nên khi hoàn hồn trở lại trần gian, nó chỉ còn ba chân. Thấy vậy, Đức Phật thương tình ban cho nó một chân giả, nhưng vì là chân không thật, nên đi lại trông khập khiễng. Người đời từ đó gọi đó là "cái chân sau con chó" – biểu tượng của sự oan khuất và lòng nhân từ của Phật.


Những rau thơm bị dùng làm nhân bánh – như hành, sả, rau om – sau khi bị các sư ném xuống gốc cây bồ đề, không những không chết mà nhờ Phật lực đã mọc lại xanh tươi, tỏa mùi thơm ngát. Tuy nhiên, vì từng dùng làm nhân thịt chó – một hành động bị coi là ô uế – nên từ đó, những người xuất gia thường kiêng không dùng các loại rau đó trong bữa chay.

Riêng bà Thanh Đề bị đày vào tầng ngục thứ mười – nơi sâu và tối nhất. Có lời truyền rằng bà chính là mẹ của ngài Mục Liên – một trong mười vị đại đệ tử của Đức Phật.

Chuyện kể rằng, Mục Liên – tên thật là La Bốc – là người con hiếu thảo. Thuở nhỏ, ông mất cha sớm, sống cùng mẹ là bà Thanh Đề. Dù mẹ ông gian tham, lười biếng, ông vẫn cố gắng làm việc, tích góp tiền gửi về nuôi mẹ. Nhưng bà mẹ lại tiêu xài hoang phí, còn nói dối với con rằng mình đã dùng số tiền đó để làm việc thiện, cúng chùa. Sau khi bà chết, La Bốc quy y Phật, tu hành đắc đạo, trở thành đệ tử lớn với pháp danh là Mục Liên.

Một ngày kia, trong lúc nhập định quán tưởng về cõi âm, Mục Liên thấy cha mình đã được siêu thoát nhưng không thấy mẹ. Hỏi Đức Phật, ông được biết mẹ mình đang chịu tội nơi địa ngục vì những tội lỗi gây ra khi còn sống. Mục Liên xin phép xuống địa ngục để tìm mẹ.

Ông đi qua hết ngục này đến ngục khác: ngục Khôi Hà, ngục Hắc Ám, ngục Hung Giao... chứng kiến bao cảnh tra tấn rợn người, nhưng vẫn không thấy mẹ. Cuối cùng, ông đến ngục A Tỳ – nơi sâu nhất, tối tăm nhất – mới thấy mẹ mình đang bị xiềng xích, miệng không ăn mà bụng đói cồn cào, lưỡi khô cháy, thân hình tiều tụy. Mục Liên rơi lệ, muốn dùng thần lực đưa mẹ ra, nhưng quỷ giữ ngục không cho phép.

Ông quay về cầu xin Phật. Cảm động trước lòng hiếu thảo của Mục Liên, Phật cho phép mẹ ông đầu thai thành một con chó cái để đi theo con, tu tập dần dần. Mục Liên sau đó dùng phép thuật giúp mẹ trở lại làm người và dạy mẹ từ bỏ thói sân si, tham lam. Bà nghe theo, tu sửa lỗi lầm. Cuối cùng, đến ngày rằm tháng Bảy, Đức Phật thương tình cho bà được siêu sinh lên cõi trời.

Từ đó, dân gian lấy ngày rằm tháng Bảy làm ngày "Vu Lan báo hiếu", còn nhà chùa tổ chức lễ "Xá tội vong nhân", làm chay cầu siêu cho các tội nhân nơi địa ngục được siêu thoát. Lễ này còn gọi là "Mục Liên cứu mẹ", biểu tượng cho lòng hiếu thảo, lòng từ bi và sự giác ngộ.

Bài học sâu sắc từ câu chuyện giúp mỗi chúng ta chiêm nghiệm lại cách sống, lòng hiếu thảo với cha mẹ và cách đối nhân xử thế với đời. Dù phạm bao lỗi lầm, nếu biết ăn năn sám hối, vẫn luôn có con đường để chuộc lại và hướng thiện.

Xem ngay truyện hay khác

  1. Sự tích trầu, cau và vôi (Tạo lúc: 04/03/2015)
  2. Vàng lấy con vua (Tạo lúc: 05/03/2015)
  3. Anh chàng nghèo khổ (Tạo lúc: 05/03/2015)
  4. Sự tích trái sầu riêng (Tạo lúc: 05/03/2015)
  5. Công chúa ngủ trong rừng (Tạo lúc: 05/03/2015)
  6. Chó sói và bảy chú dê con - Truyện Cổ Grimm Hay Nhất Cho Bé Trước Giờ Ngủ (Tạo lúc: 05/03/2015)
  7. Thạch Sanh đánh Chằn tinh (Tạo lúc: 06/03/2015)
  8. Nàng công chúa và hạt đậu (Tạo lúc: 06/03/2015)
  9. Búp bê cầu nắng Teru Teru (Tạo lúc: 07/03/2015)
  10. Bát Nàn công chúa (Tạo lúc: 08/03/2015)

Bình luận hoặc góp ý về nội dung

Main:
Secondary:
Outline:
Footer:
Menu: