Ngày xa xưa, tại một vùng thôn ấp miền sơn cước, có gia đình một ông bá hộ tên Viên. Tuy giàu có hiển vinh, nhưng vợ chồng, con cái của bá hộ họ Viên đều độc ác, tham lam, ích kỷ.
Trong nhà có nuôi nhiều đầy tớ, trai gái hơn mười người, công việc vườn, ruộng, nhà cửa thì đám người này phải làm quần quật tối ngày, nhưng sự ăn uống thì cực khổ thiếu thốn, bữa đói, bữa no. Nói gì đến người ăn mày, già cả lạc đường vào xin nơi nhà Viên bá hộ thì bị chửi mắng đuổi xua.
Trong số đầy tớ nhà bá hộ, có một cô gái họ Vương, người đen đủi xấu xa nhưng có một tấm lòng vàng. Bất luận kẻ già cả, tật nguyền nào bị gia đình họ Viên ba hộ chửi mắng đuổi xua, nàng Vương cũng đều lén lút giấu cho miếng cơm manh áo. Ngày kia, nàng Vương bị bà bá hộ đánh đập một trận tàn nhẫn sau khi bắt gặp nàng ăn cắp gạo đem cho một lão ăn mày.
Buồn tủi, nàng Vương ra ngồi ở cây gạo đầu làng khóc than thảm thiết. Ông lão ăn mày hiện đến an ủi nàng Vương và trao cho nàng một lọ nước, dặn rằng hãy về dùng nó đổ vào nước sôi mà tắm, tự nhiên cuộc đời nàng sẽ thay đổi.