Ngày xưa có một phú ông nọ giàu có thuộc loại bậc nhất trong vùng nhưng tính tình lại rất hà tiện. Bao nhiêu vàng bạc ông giấu cất trong nhà, không đem bố thí cho một ai.
Hôm ấy, có lão ăn mày đến năn nỉ phú ông mà xin cho một nén vàng. Nhìn bộ dạng lại cách mà người ăn mày xin, phú ông quát tháo, sai người đuổi đi. Nhưng lão ấy vẫn gan lì trở lại xin vàng, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Đến một ngày phú ông không thể chịu được được thêm, bèn cho lão một nén rồi sai người đầy tớ theo rình. Ban đầu lão ăn mày mừng rỡ, cười hớn hở. Nhưng đến khoảng đất trống, lão đặt nén vàng bên mình rồi ngủ khì. Tên đầy tớ bèn lén lại gần ăn cắp nén vàng nọ đem về cho chủ. Hôm sau, lão ăn mày trở lại nhà phú ông xin vàng như cũ. Phú ông nói:
- Hôm qua tôi cho ông một nén đâu rồi.
Ông lão ăn mày vuốt râu rồi trả lời:
- Tôi để nó kế bên mình. Nhưng khi tôi vừa nhắm mắt thì nó cũng mất đi. Bởi vậy tôi trở lại.
Phú ông suy nghĩ về câu nói của lão ăn mày, hiểu rằng khi nhắm mắt chết thì sự nghiệp không còn gì hết. Ông bèn đem vàng bạc dùng vào việc phước thiện. Gặp những người trong vùng, phú ông thuật lại chuyện lão ăn mày nọ. Ai nấy đoán rằng:
- Không chừng lão ấy là tiên trá hình để răn đời.