Xem thêm truyện cổ tích:
Ngày xưa, ở một ngôi làng trên núi Kha-chi Ka-chi, có đôi vợ chồng ông già nông dân nọ. Một hôm ông già mang cuốc ra nương cuốc đất. Gần đó có một con lửng, vốn gian ác, nó đến ngồi lên phiến đá mà ông già thường ngồi nghỉ. Nó hát, trêu tức ông:
Có một lão già có cái cuốc bị cong bên phải
Có một lão già có cái cuốc bị cong bên trái
Ông già quát :
- Con lửng chết tiệt kia! Mày chỉ chuyên gây sự với người khác.
Ông già cầm cuốc chạy đến chỗ con lửng.
Lửng cười nhạo ông già và nói:
- Lão già, coi chừng ngã chổng khu lên bây giờ!
Nói rồi lửng nháy khỏi phiến đá, chạy biến vào rừng. Vừa lúc đó ông già ngã ụych xuống đất. Mông ông sưng vù lên. Ông tức điên.
Hôm sau, ông già lại ra nương cuốc đất. Con lửng lại đến và trêu tức ông, nó hát:
Có một lão già cố cái cuốc bị cong bên phái!
Có một lão già có cái cuốc bị comg bên trái!
Ông già lẩm bẩm :"Rồi mày sẽ biết tay tao". Hôm sau, ông mua một ít nhựa bẫy chim, đem bôi cẩn thận lên phiến đá ông vẫn ngồi nghỉ. Lát sau con lửng đến. Không hề biết ông già đã bôi nhựa bẫy chim lên phiến đá, nó lại ngồi lên phiến đá và hát:
Có một lão già đang gieo hạt
Nghìn hạt chỉ còn một hạt thôi
Và tới khi trời nhá nhem tối
Hạt ấy cũng biến đi mất rồi.
Lửng vừa hát vừa xem ông già gieo hạt mỳ. Đợi lửng hát xong, ông già hỏi:
- Mày đã đến đấy à, con lửng khốn kiếp kia? Nói xong, cầm lấy đoạn dây, ông già đi đến chỗ con lửng. Lửng định chạy. Nhưng nó đã bị dính chặt đít vào nhựa bẫy chim bôi trên phiến đá. Nó cố dứt ra mà mãi vẫn không được. Ông già hát trả dũa nó.
Con lừng không còn bước trên mái nhà ta nữa
Và tôi nay ta sẽ có bữa súp lửng ngon tuyệt vời
Vừa hát, ông già vừa lấy dây buộc chặt chân con lửng lại. Đem nó về, tới nhà, ông gọi vợ:
- Bà nó ơi! Bà nó ơi! Tối nay bà nấu một bữa súp lửng nhé.
Ông treo con lửng lên cái móc ở cửa ra vào. Vợ ồng vội ra sân xay bột mỳ. Từ trên chỗ bị treo, lửng hỏi bà già:
- Bà ơi, bà làm bột mỳ thế nào?
- Lấy đầy ba đấu hạt mỳ, đem xay ba lần, sẽ được ba bát bột.
- Bà phải làm nhiều thế cơ à? Cháu thương bà
quá! Bà cởi dây cho cháu một lát, để cháu giúp bà.
Bà già vội gạt đi.
- Không được! Ông nhà ta sẽ giận đấy.
- Làm sao có thể giận được, hả bà? Xong việc, bà lại treo cháu lên chỗ cũ cơ mà.
Lửng tiếp tục nì nèo. Thế là bà già tốt bụng rồi cũng đồng ý cởi dây chó nó. Lửng bảo bà:
- Bà ơi! Bây giờ cháu xay bột. Bà giúp cháu một tay nhé.
Làm như chuẩn bị xay bột mỳ, bỗng nhanh như cắt, lửng đánh vào đầu bà già một cú rất mạnh, khiến bà chết ngay. Lửng lột da bà già, rồi khoác bộ da đó lên người mình. Sau đó nó lấy thịt bà già nấu súp, rồi ngồi chờ chồng bà về.
Đến tối, ông già từ trên núi trở về. Vừa đến cổng, ông đã gọi:
- Bà nó ơi! Bà nó ơi! Món súp lửng bà đã nấu xong chưa đấy?
Con lửng, giả giọng bà lão, trả lời:
- Ồng đấy à? Sao ổng về muộn thế? Tôi nấu xong món súp lửng rồi. Mời ông đi ăn cho nóng.
Giả làm bà già, lửng bê bát súp nấu bằng thịt bà già ra mời ông già ăn. ÔNg già bê bát súp, khen:
- Ù! Thơm đấy!
Nếm thử một miếng, thấy súp có mùi vị là lạ, ông già nghiêng đầu, lẩm nhẩm: "Chắc là mùi vị súp lửng nó thế".
Con lửng vội nói:
- Lúc tôi làm thịt con lửng, không may dạ dày nó bị vỡ, nên súp có mùi thế đấy ông ạ.
- Ồ! Không sao, không sao! Thơm lắm, thơm lắm!" Ông già nói.
Ông già ăn gần hết nồi súp. Lúc ông định đứng lên thì con lửng hát:
Hãy bẻ qẫy răng con ngựa đi
Vì ngựa vừa ăn súp nấu bằng thịt vợ
Không phải thế hay sao?
Lửng hất bộ da bà già khỏi người, rồi lao ra khỏi nhà, chạy biến lên núi.
Ong già rên rỉ:
- Ôi! Thật kinh khủng! Ta lại ăn thịt vợ ta ư? Trời cao đất dày ơi!
Ông già khóc lóc thảm thiết. Vừa lúc đó, một con thỏ trắng đi ngang qua nhà ông già. Thấy ồng già khóc, thỏ đến bên ông. Nó hỏi:
- Ông ơi! Sao mà ông khóc lóc thảm thiết thế?
- Ông sẽ cho cháu biết việc gì đã xảy ra. Hãy lắng nghe, cháu ơi!
Ông già kể cho con thỏ việc con lửng đã trêu tức ông thế nào, ông tìm cách bắt nó ra sao, và nó đã giết vợ ông, đem nấu súp cho ông ăn thế nào.
Nghe xong, thỏ an ủi ông già:
- Ông ơi! Ông đừng khóc nữa! Cháu sẽ trả thù cho ông.
Vài hôm sau, Thỏ trắng diện bộ cánh đẹp nhất đi tìm lửng. Thấy con lửng xuất hiện, thỏ nói với nó:
- Bác lửng ơi, cháu phải mang số củi này băng qua ngọn núi kia. Nhưng chân cháu lại bị thương, bác có thể giúp cháu được không? Bên kia ngọn núi là cánh đồng cỏ ngọt tuyệt đẹp và um tùm.
Con lửng tưởng thật nên đồng ý, nó bảo thỏ trắng chất củi lên lưng để nó vác hộ cho.
Thỏ trắng ở phía sau tho liền lấy ra một viên đá lửa và một thanh thép chà sát chúng vào nhau ở phía trên lưng con lửng làm bó củi bén lửa. Do vác đống củi cồng kềnh nên con lửng không thấy được những việc đang diễn ra phía sau, nó hỏi:
- Có tiếng gì ồn ào ấy nhỉ?!
Thỏ trắng nhau nhảu trả lời
- Chắc là tiếng mấy con chim trong bụi cây đằng kia đang hót đấy bác ạ!
Nghe thỏ nói, con lửng không nghi ngờ thêm. Ngọn lửa bắt đầu lan khắp bó củi khô trên lưng con lửng. Củi cháy kêu răn rắc.
Con lửng lại hỏi:
- Có tiếng gì răn rắc thế nhỉ?!
Một lần nữa, thỏ bình tĩnh đáp:
- Vẫn là tiếng chim hót thôi mà bác.
Con lửng lại tiếp tục đi về phía trước cho đến khi ngọn lửa bùng to, cháy xém một góc lưng. Nó mới hoảng hốt vất đống củi, vừa la vừa bỏ chạy thật nhanh.
- Cậu thật không may! - chú thỏ nói. Không thể tưởng tưởng nổi là tại sao chuyện ấy lại có thể xảy ra. Cháu sẽ mang thuốc cho bác và nó sẽ làm lưng bác lành lại nhanh chóng.
Ngày hôm sau, thỏ trắng tìm đến chỗ con lửng. Thỏ mang theo lọ thuốc bôi da chữa bỏng được làm từ đậu nành... nhưng thực chất đó là hủ bột ớt của một loại ớt đỏ rất cay.
Thấy thỏ trắng đến với hủ thuốc trong tay, nó bèn nhờ thỏ bôi thuốc hộ. Nhưng... thuốc – là ớt đỏ vừa chạm đến thì toàn thân nó đau tê tái. Nó lăn lộn quay cuồng và rú lên đau đớn. Chú thỏ đứng nhìn và cảm thấy rằng bà lão giờ đây đã bắt đầu trả được thù.
Vài ngày sau khi vết thương của con lửng lành hẳn. Thỏ trắng lại tìm đến, rủ rê:
- Bác lửng ơi! Đi câu cá thôi bác!
- Câu cá? – Con lửng ngạc nhiên hỏi lại.
- Vâng – Thỏ trắng gật đầu và nói tiếp – Hôm nay trời nắng đẹp rất thích hợp để câu cá!
Con lửng độc ác, ngu ngốc không nhận ra thâm ý của chú thỏ nên quên bẵng sự đau đớn mà nó đã phải chịu đựng suốt một tháng ròng và nghĩ rằng sẽ thật là hay ho, vui vẻ nếu cùng với thỏ đi câu cá. Khi con lửng đồng ý, Thỏ trắng đề nghị
- Nhưng mà bác ơi... bác phải đóng thêm một con thuyền nữa. Vì người cháu nhỏ nên đóng thuyền gỗ. Còn bác trông to lớn thế này, bác phải đắp một chiếc thuyền lớn bằng bùn bác ạ.
Con lửng ngu ngốc lại một lần nữa nghe theo mà không nghi hoặc gì.
Con thuyền bằng bùn chẳng mấy chốc đã đắp xong. Thỏ trắng cố chèo thuyền gỗ ra thật xa, ngày giữa lòng sông, nơi sâu nhất. Con lửng cũng hì hục chèo theo, nhưng chưa ra đến nơi con thuyền bằng bùn nhão dần nhão dần rồi chìm nghỉm.
Mặc cho con lửng van lơn cứu mạng, chú thỏ tinh khôn nhanh chóng trèo đi. Trước khi quay vào bờ, thỏ không quên nói với lại một câu:
- Cho đáng đời quân gian ác! Đây chính là sự trả thù vì người đã làm hại vợ chồng ông lão nông dân!
Con lửng vùng vẫy trong bất lực thêm một lúc rồi từ từ chìm hẳn, vậy là hết đời con vật độc ác.
Hãy đọc thêm nhiều truyện cổ tích nhật bản hay nhất nhé các bạn.