Một lần nọ, Ngọc Hoàng đòi các cầm thú đến trước bệ rồng.
Con chim nắc nước tâu:
- Trăm lạy bệ hạ, mình mẩy của con thì lớn mà hai chân thì nhỏ xíu như chân nhang. Con e rằng ngày kia con phải chịu cảnh gãy chân.
Ngọc Hoàng nói:
- Không hề gì. Chừng nào chân của con bị gãy thì ta thay cho cặp chân khác.
Vì vậy, con chim nắc nước luôn luôn nhún mình xuống thử cho hai chân gãy để thay cặp chân khác to hơn. Nhưng ngày qua tháng lại, cặp chân không gãy, chim phải mang thêm thói quen không đẹp mắt.
Con thỏ tâu:
- Miệng của con nhỏ quá. Xin bệ hạ ban cho con một cái miệng rộng hơn.
Ngọc Hoàng bèn gọi con thỏ đến, lấy dao cắt hai bên mép cho miệng rộng thêm.
Vì vậy, miệng con thỏ còn hai lằn thẹo ấy.
Đến lượt con muỗi bay tới, than phiền với Ngọc Hoàng:
- Muôn tâu bệ hạ, da thịt của con người quá dầy mà cái vòi của con thì nhỏ mà vắn. Như vậy hút máu chậm quá lâu no.
Ngọc hoàng nói:
- Ta ra lệnh cho thiên hạ giúp con, đè cái vòi của con xuống cho thật mạnh.
Con muỗi khoái chí bay đi kêu vo ve. Đến chừng châm vòi hút máu thì hỡi ôi! Bàn tay của con người đập mạnh xuống con muỗi như giúp con muỗi chích sâu vào thịt. Vì vậy con muỗi đành tử nạn.