Có anh góa vợ, đi làm mướn để sanh nhai. Hôm nọ được ba mươi quan tiền, anh bèn nghĩ ra một kế: đi mua mồi và lưỡi câu để câu cá.
Anh ngồi trên bờ chờ đợi.
Chập sau, nghe con mồi rung rinh biết là cá đã cắn câu, anh giựt mạnh, gặp một con rắn to lớn, mừng quá, anh gỡ rắn ra rồi nói:
- Tao tha tội cho mầy. Từ rày về sau đừng trở lại đây phá mồi của tao.
Lạ thay, hai ba lần sau, rắn vẫn phá mồi. Anh ta nói:
- Tao phải giết mày.
Rắn năn nỉ, tự xưng là con của Long vương, vì mắc tội nên bị đày lên dương thế. Bán tín bán nghi, anh đem con rắn thần nọ về nuôi.
Một hôm rắn bảo:
- Ba ngày nữa trời mưa dầm dề hằng tháng. Nước lụt cả làng này. Hãy lo kết bè để tị nạn.
Đúng như lời, mưa dầm dề ngày đêm. Anh nọ và con rắn nhờ ngồi trên bè tre nên được an toàn.
Gặp một ổ kiến trôi lình bình, rắn bảo vớt kiến lên. Anh nọ y lời. Gặp bầy chuột, gặp con trăn ... rắn cũng khuyên anh nọ cứu đem lên bè.
Bỗng đâu, từ đằng xa có người lội loi ngoi chết đuối. Động lòng trắc ẩn, anh nọ toan vớt. Rắn cản lại. Anh nói: - Cứu một người ở dương gian bằng cứu một người ở âm ty.
Mãn trận lụt, anh thợ câu đem người chết đuối nọ về nuôi trong nhà. Hai bên kết bạn rất thân thiết. Rắn tỏ vẻ buồn bực, bày tỏ sự tình với anh thợ câu rằng:
- Hôm nay đã mãn hạn, tôi trở về thăm cha mẹ. Để đền ơn, tôi xin dắt anh theo chơi. Ở thủy cung cha tôi có cây đờn tỳ bà rất quý.
Anh thợ câu theo rắn nọ viếng thủy cung. Long vương rất mừng rỡ hứa tặng anh thợ câu vật gì mà anh muốn. Anh thợ câu xin cây đàn tỳ bà. Long vương nói:
- Được, cây đàn hễ khảy lên thì có mãnh lực đánh tan binh sĩ của phe địch. Chú nên giữ kỹ.
Đem cây đàn về nhà, anh thợ câu để nó cẩn thận dưới đáy bồ lúa.
Người bạn (mà anh đã cứu giúp hồi nạn lụt) đâm ra tò mò, thừa lúc anh đi vắng đến bồ lúa lục soát và gặp cây đàn. Thấy trên mặt đàn có khắc mấy chữ "Phá tan quân địch." anh nọ động lòng tham bèn ăn cắp cây đàn rồi trốn mất.
Lúc ấy ở đế đô có loạn, bọ ngoại xâm bao vây kinh thành. Vua truyền lịnh: "Ai giải vây được thì sẽ gả công chúa cho." Anh bạn bất lương đem đàn đến khảy, phá tan ngoại xâm và lãnh chức phò mã.
Anh thợ câu biết mình bị bạn làm phản nên ra đế đô, cương quyết đòi cây đàn nọ. Người bạn năm xưa ra lệnh giam anh ta.
Nằm trong khám, anh vô cùng buồn bực. Bầy kiến năm xưa bò lại hỏi han tự sự. Kiến bèn đem câu chuyện thuật lại với chuột, chuột đánh bạo đến tìm trăn ... Con trăn nói với bầy chuột:
- Lại đây, đừng sợ. Về nói lại với ân nhân rằng, hiện nay công chúa đang đau mắt. Sẵn đây, tôi trao tặng hòn ngọc này, đem về mài ra nhỏ vào mắt công chúa thì lành bệnh ngay.
Thời gian sau, anh thợ câu được thả ra, bèn dâng sớ lên nhà vua xin trị bệnh cho công chúa.
Nhờ viên ngọc nó, công chúa sáng mắt. Công chúa bèn nhìn anh thợ câu mà nói:
- Người này là chồng tôi ...
Ông phò mã, tức là người bạn phản bội - ngồi chưng hửng. Anh thợ câu bèn tâu với nhà vua sự tích cây đàn tỳ bà và tố cáo người ăn cắp nó.
Vua rất hài lòng, xử tử quan phò mã giả hiệu, và gả công chúa cho anh thợ câu.