Ông Nguyễn Đăng Tuân là người ở Lộc Thành, tỉnh Quảng Bình. Tuy làm quan đến chức Thái sư nhưng không được an vui vì không có mụn con nào nối dõi.
Hai ông bà thường đến chùa khấn vái để cầu tự.
Cảm động vì tấm lòng thành của ông, các vị Bồ tát bàn bạc với nhau:
- Sẵn trong làng có thằng ăn mày đui mù, ta nên cho nó đầu thai làm con Thái sư.
Nằm mộng thấy điềm như vậy, sáng hôm sau ông Nguyễn Đăng Tuân đến chùa tìm vị hòa thượng. Vừa đến cổng, ông gặp tên ăn mày mù lòa đang nằm thoi thóp.
Vị hòa thượng nghe được câu chuyện ấy liền bàn với ông Tuân:
- Ngài nên cầu khẩn lần nữa xem sao ...
Đêm đến, các vị Bồ tát hiện về báo mộng cùng ông Tuân:
- Người dừng ái ngại. Ta sẽ hóa phép cho nó khỏi mù lòa ...
Thế là bà Nguyễn Đăng Tuân thụ thai và tên ăn mày nọ cũng tắt thở. Đứa con sau này là Nguyễn Đăng Giai, một vị đại thần rất có công hồi đời Tự Đức.