Thuở xưa, có anh nông dân tính tình siêng năng chất phác, làm ruộng chỉ biết có lúa ruộng mà thôi. Mỗi năm vào khoảng tháng mười lúa chín đòng đòng thì anh nông dân vác chiếu ra đồng để ngủ và canh chừng lúa.
Đêm kia. vì mệt mỏi quá anh nông dân ngủ quên, lúc đó có hai tên ăn trộm, muốn trộm lúa nhưng sợ anh thức dậy bắt gặp, mới bàn với nhau nên giết anh đi. Tức thì hai tên trộm dùng gậy đập anh chết tốt.
Oan hồn của anh lên trời khiếu nại, Ngọc Hoàng bèn sai thiên binh đi bắt hai tên trộm đem về trị tội.
Vừa thấy mặt hai tên trộm, Ngọc Hoàng vỗ án quát mắng rằng:
- Hai đứa bây thật là phường đại gian đại ác, đã trộm của người lại còn giết người, thật là đáng tội.
Vậy thì sát nhân giả tử, đã giết người thì bây phải chịu chết, nên ta bắt một tên phải hóa kiếp làm loài châu chấu, còn một tên thì làm cào cào, trọn đời phải làm kiếp côn trùng bé nhỏ.
Ngọc Hoàng quay lại phía anh nông phu phán rằng:
- Ngươi siêng năng và hiền lành, lỡ phải chết oan, vậy ta cho hóa thân làm chim chèo bẻo.
Anh nông phu tâu rằng:
- Nếu thượng đế cho tôi làm chim chèo bẻo thì tôi biết làm gì?
Ngọc Hoàng cắt nghĩa:
- Nhà ngươi chưa hiểu được ý ta. Ta cho ngươi làm chim chèo bẻo là để cho ngươi dược tiếp tục làm nghề giữ lúa, tức là nghiệp xưa của ngươi vạy. Đồng thời cũng để cho ngươi có dịp báo thù hai tên trộm bất nhân kia. Chúng sẽ là loài cào cào, châu chấu, còn ngươi là chim chèo bẻo, hễ mùa lúa chín ở đâu thì cào cào, châu châu đổ xô đến đó, chim chèo bẻo sẽ tha hồ mà bắt nó ăn tươi nuốt sống để trả thù. Ngươi đã thấy lẽ công bình của trời đất chưa.
Bấy giờ hồn anh nông phu mới chịu làm chim chèo bẻo.
Vì tích này mà hàng năm đến mùa lúa chín thì chim chèo bẻo bay lượn khắp cánh đồng bắt giết cào cào, châu chấu.