Ngày xưa, vào đời nhà Hậu Lê, có nhà họ Phạm ở huyện Đông Thành sinh được hai con trai là Phạm Chất và Phạm Viên. Phạm Chất đỗ tiến sĩ khoa Giáp thìn đời vua Thần Tôn nhà Hậu Lê, còn Phạm Viên thì không chịu vùi đầu vào sách vở, chỉ thích ngao du. Thấy em như vậy, Phạm Chất gọi đến mà mắng em rằng: "Mày là con nhà nề nếp và là em ông tiến sĩ mà không chăm học hành đỗ đạt còn mong nên người sao được"? Phạm Viên nói: "Ở đời mỗi người có một sở thích, công danh phú quý chẳng qua chỉ là giấc mộng". Rồi ông vận áo tơi, đội nón lá đi vào rừng. Lên núi gặp một ông cụ già chống gậy, vận áo cà sa, trông có vẻ tiên phong đạo cốt, liền sụp lạy mà xin làm đệ tử. Ông lão đưa Phạm Viên đến một gian nhà tranh vắng vẻ, chỉ thấy trên bàn có một quyển sách và một vò nước lã bên cạnh. Ông lão múc cho Phạm Viên một gáo nước lạhh rồi bảo uống, và đưa cho một cái túi mà dặn rằng: "Về nhà rồi mở túi này ra thì thấy có nhiều cái lạ".
Phạm Viên theo hướng mặt trời mọc mà đi, chốc lát đã về đế nhà, hỏi ra tính đã mười hai năm rồi. Năm ấy Phạm Viên ba mươi tuổi, ông tiến sĩ Phạm Chất thường gọi em là thằng điên. Có khi vài ngày Phạm Viên chỉ ăn một chén cháo, thỉnh thoảng ngủ hơn mười hôm mới dậy.
Ông có một bà cô ruột già ngoài bảy mươi tuổi, không có con, nhà rất nghèo, mới cho bà 21 đồng tiền và dặn có mua gì thì chỉ tiêu đến 20 đồng thôi, còn phải giữ lại một đồng, tự nhiên tiêu đủ suốt đời. Bà cô theo lời ông mà làm, hễ buổi sáng tiêu hết 20 đồng thì buổi chiều lại còn đủ, như thế luôn trong bảy năm. Đến khi bà ta mất thì số tiền ấy cũng biến đâu mất.
Một hôm, Phạm Viên lên chơi Ngọc Sơn vào quán trọ ở, bảo bà lão bán hàng rằng: "Chỗ này sắp có hỏa tai, tôi cho bà một bình rượu hễ gặp cháy thì tưới lên, lửa không lan được nữa".
Được mấy hôm quả nhiên xóm ấy bị cháy, giữa mùa nắng gió nồm mạnh quá lửa bốc lan rất mau, không thể dập nổi. Bà hàng bỗng nhớ đến lời ông khách lạ dặn liền mang bình rượu ra tưới vào đám cháy thì tự nhiên nổi cơn mưa rào rất lâu, đám cháy tắt ngấm, trong nước mưa phảng phất mùi rượu ba ngày chưa hết.
Lại một hôm Phạm Viên đi qua Hoàng Hóa, gặp một ông lão ăn xin lối bảy mươi tuổi. Thương tình người già cả khốn khó, Phạm Viên đưa cho ông lão một cái gậy và dặn: "Hễ đi đến nơi nào hoặc chợ nào thì cắm cái gậy xuống bên đường, không cần phải kêu xin gì, tự nhiên sẽ có người đến treo tiền lên đầu gậy cho, đếm đủ một trăm đồng thì thôi, lại đi nơi khác". Ông lão ăn mày làm theo lời Phạm Viên, quả nhiên được ăn tiêu đầy đủ. Được ba năm, ông lão chết thì cái gậy cũng biến đâu mất.