Quan Huyện ở Chợ Quán (Sài Gòn) hôm nọ nhận được một gói giấy nhỏ. Mở ra thấy một miếng trầu, một mớ tóc, một đồng tiền kẽm, vài cái lông vịt, vài cọng cỏ.
Không hiểu đó là vật gì, ông nhờ cụ đồ nho nọ giải đáp giùm. Cụ đồ bàn rằng:
- Đây là bức thư của vợ gởi cho chồng. Bà vợ hiện bị giam trong khám, nhớ thương chồng nên tạm dùng mấy món nói trên mà gợi ý thơ. Bài thơ nọ như vầy:
Ở trong Chợ Quán thêm sầu,
Cơm ăn không không đặng, ăn Trầu giải khuây.
Tóc mai sợi vắn, sợi dài,
Kết duyên không đặng, thương hoài ngàn năm.
Tiền tài như phấn thổ,
Nhân nghĩa tợ 1 thiên kim,
Kỳ nam khó kiếm anh cũng tìm ra.
Linh đinh Vịt lội giang hà,
Nói cho tốt lớp bạc đà trong tay.
Nhiều sương Cỏ mọc bạc đầu,
Thương anh, em chịu thảm sầu thuở nay.
Quan huyện nghe có lý. Miếng giấy gói có nghĩa là khám đường. Các vật trong gói là để gợi ý bài thơ. Ông bèn cho người vào khám hỏi thử. Rõ ràng có chị nọ gởi thơ cho chồng, dè đâu thơ lạc vào tay ông. Ông thương tình bèn thả người đàn bà nọ và rót rượu thưởng tài bài thơ của ông đồ nho.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
1 Tợ: tựa.