Con Nhện, từ thuở mới sinh ra muôn vật, đã được Ngọc Hoàng giao cho công việc giăng lưới ở trong nhà của loài người để kiếm ăn. Nhưng nó tốn biết bao nhiêu công sức, thì giờ, nhả biết bao nhiêu tơ lòng mới làm xong một cái lưới hòng kiếm miếng mồi thì con người cầm chổi quơ một lượt lưới đã đứt tung.
Nhện rất đau lòng nhưng cũng rất kiên nhẫn, Mỗi lần bị người phá hại công lao mồ hôi nước mắt, Nhện lại nhả tơ làm lại lưới khác. Nhưng Nhện càng làm bao nhiêu, người càng phá bấy nhiêu. Bực mình, Nhện bèn phân trần với thần Bếp. Thần Bếp bảo:
- Ngươi ở nhờ trong nhà của người đã không giúp ích gì cho người mà hàng ngày làm những chuyện rác bẩn bảo người không phá lưới của người sao được. Chỉ có cách là ngươi đi chỗ khác mà giăng lưới vậy.
Nhện đáp:
- Tôi cũng muốn giúp ích cho người nhưng biết làm thế nào được. Có cách gì bảo hộ tôi với.
Thần Bếp suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Sức người không làm được nghề ngỗng gì giúp ích cho người được cả. Thôi thì nhân thể ta đang cần một kẻ báo tin. Nếu người bằng lòng thì bắt đầu từ nay mỗi khi có tin gì mới ta sẽ mượn ngươi đến báo cho người biết.
Nhện vui lòng nhận lời.
Vì thế từ đó loài người đối đãi với Nhện có phần tốt hơn trước. Khi bỗng dưng có Nhện sa trước mặt, người ta tin là Nhện đã báo trước nắng mưa hay có tin gì mới. Những lúc đó người ta bảo nhau:
Chăng mai thì mốt có tin
Nhện sa trước mặt bạn nhìn mà con.