- Trang chủ >
- ông trời
Ngọc Hoàng trị vì trên trời có hai con gái đẹp tuyệt trần. Ngọc Hoàng yêu quý hai nàng lắm nên mới cho các nàng hàng ngày luân phiên nhau đi xem xét mọi việc của hạ giới để báo lại cho nhà Trời.
Mấy trăm năm trước đây có một cặp vợ chồng rất nghèo. Anh chồng làm không đủ ăn nên đâm ra buồn bã và tìm giải sầu trong men rượu. Khi nhậu say thì về nhà đánh đập vợ. Người đàn bà bất hạnh không chiụ đựng nổi, đành bỏ nhà ra đi.
Bà là là vị Mẫu Đệ Tứ trong văn hóa thờ Mẫu Tứ Phủ, tên bà là Mẫu Địa Tiên hay còn gọi là Quảng Cung Công Chúa. Bà vốn là con gái của Ông Trời được giáng xuống miền đất để làm chúa, nhân sinh dưới quyền của Phong Đô Đại Đế (vua Địa Phủ), tại đây bà được sắc phong Quảng Cung Công Chúa.
Ngày xưa, xưa lắm rồi, cây cỏ chưa có tên chi cả. Một hôm, ông Trời tập hợp tất cả các loài lại, ban cho mỗi loài một cái tên.
Từ thủa hồng hoang đến ngày nay, cùng với đạo Mẫu, người Cha cũng luôn giữ một vai trò hết sức quan trọng đối với cuộc sống của con người.
Chuột từng là giống vật linh thiêng được giao cho nhiệm vụ giữ chìa khóa canh giữ kho lúa ở trên Trời. Nhưng chuột là giống không đáng tin, chúng lợi dụng lòng tin của trời, lợi dụng chìa khóa, tự do đến mở kho rủ nhau vào ăn rả rích hết bao nhiêu là lúa.
Thủa sơ khai, Trời tạo ra muôn vật, rồi Trời bèn chế tạo ra lúa to bằng cái đậu để nuôi người. Con người cũng không phải làm lụng khó nhọc, lúa tự nhiên mọc rồi tự nhiên tìm về nhà, người ta không phải cày cấy, gặt hái gì cả. Đến mùa lúa chín, người ta giăng một sợi giây từ đồng về nhà, lúa tự nhiên theo giây mà về đông như kiến bò.
Con Nhện, từ thuở mới sinh ra muôn vật, đã được Ngọc Hoàng giao cho công việc giăng lưới ở trong nhà của loài người để kiếm ăn. Nhưng nó tốn biết bao nhiêu công sức, thì giờ, nhả biết bao nhiêu tơ lòng mới làm xong một cái lưới hòng kiếm miếng mồi thì con người cầm chổi quơ một lượt lưới đã đứt tung.
Diêm Vương tức là thần được Ngọc Hoàng cho cai quản ở cõi âm. Cõi âm là thế giới ở phía dưới tầng đất của loài người. Ở chỗ đó phần nhiều chỉ có ma quỉ. Những người ở cõi trần chết đi tất nhiên phải làm dân của Diêm vương trước khi được đầu thai. Có điều đặc biệt là cõi trời ở dưới đó ngược lại với trần thế, nghe dân sự ở dưới đó cũng đầu đội trời chân đạp đất nhưng chân họ với chân ta hướng vào nhau.
Ngày xửa, có hai vợ chồng nọ chế ra cái cân thủy ngân dùng để gian lận trong buôn bán làm ăn. Rồi đến một ngày họ cải tà quy chánh, chăm chỉ làm điều thiện.
Ngày xưa, khi tạo ra người Mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy một vị thần bèn hỏi:
Vào một buổi sáng tháng năm nắng đẹp, Pọ Pha (ông Trời) nghe ở dưới trần gian có tiếng con gì hót rất hay. Tiếng hót lúc thì êm, mượt mà, tình tứ, lúc thì vấn vít như đang nô giỡn bay bổng.