Xưa một anh có hai vợ. Cứ đêm đêm vợ lớn nằm trong, vợ bé nằm ngoài, còn anh ta thì chen vào giữa. Ai chẳng bảo thế là sướng! Nhưng khốn một nỗi vợ lớn muốn anh ta ngảnh mặt vào trong, thì vợ bé lại đòi anh ta ngảnh mặt ra ngoài. Lúng túng không biết ngảnh về bên nào là phải, anh ta mới bảo rằng:
- Bây giờ ai mà ví được câu gì thật hay, thì ta ngảnh mặt về bên ấy.
Vợ lớn nghe nói liền ví rằng:
Anh có thương em,
Thì anh ngảnh mặt vào trong.
Đến mai em đi chợ,
Em mua bún với lòng về anh ăn.
Anh ta đã toan trở mình ngảnh mặt vào trong, thì lại nghe thấy vợ bé ví luôn rằng:
Anh có thương em,
Thì anh ngảnh mặt ra ngoài.
Đến mai em đi chợ,
Em mua mật với khoai mài anh xơi.
Anh kia nghe ví, nghĩ bún ăn với lòng cũng thú, mà khoai mài chấm với mật cũng ngon, nên anh ta lại vẫn lúng túng không biết ngảnh mặt về bên nào. Chẳng lẽ lại suốt đêm cứ nằm ngửa mặt mà trông lên đỉnh màn sao! Anh ta mới cũng lên giọng ví một câu rằng:
Trông cho Trời để lâu dài
Bún lòng thì bún, khoai mài thì khoai.
Rồi đành cứ ngảnh vào bên trong một tí, rồi lại ngảnh ra bên ngoài một tí.