Xưa có một người đã phải cái tật lỗ mũi tịt, lại thêm được cái tính ngồi đâu thấy ai nói gì, là cũng nói theo luôn như thế.
Một hôm đang khi ăn uống đông đúc, có người đưa mắm tôm canh cho anh ta ăn và hỏi rằng:
- Ăn có thơm không?
Anh ta đáp theo rằng:
- Thơm lắm! nó phảng phất như mùi hương trầm.
Một chốc, người kia lại đưa nước mắm cà cuống cho anh ta ăn và hỏi rằng:
- Ăn có thối không?
Anh ta đáp theo rằng:
- Thối lắm! Nó thum thủm như mùi thây ma.
Cả bàn nghe nói, cười ầm. Vì câu chuyện này, mới thành ra câu người ta thường nói rằng:
"Cà cuống đừng cho người tịt mũi ăn".