Ngày xưa, ở một làng nọ, có hai vợ chồng nghèo. Ngày ngày, ông lão đan nón rồi mang xuống phố bán đổi gạo, đổi tương.
Ngày cuối năm, vợ chồng ông cũng chẳng có cá và bánh giầy để đón năm mới. Ông lão bèn nói:
- Hôm nay là tất niên. Tôi sẽ mang nón đi bán rồi mua gì về ăn tết nhé.
Và ông đi ra phố. Gặp ai, ông cũng rao:
- Ai mua nón không? Ai mua nón nào?
Ông lão đi rao khắp nơi nhưng vì là chợ tết nên người ta mua cá, mua gạo, mua đồ trang trí mà không ai mua nón cả. Cuối cùng, ông lão đành thất thểu trở về nhà.
Trên đường về, ông thấy sáu bức tượng bồ tát địa tạng bằng đá bị tuyết phủ.
- Các vị ơi, bị tuyết phủ như thế này lạnh lắm đúng không?
Đoạn, ông phủi tuyết trên đầu các vị bồ tát và lấy nón ra đội cho từng vị một. Thế nhưng vẫn thiếu một cái nón. Ông bèn lấy nón của mình đội lên cho vị bồ tát còn lại.
- Con chỉ làm được thế thôi, thông cảm cho con!
Khi về nhà, ông kể cho vợ nghe.
- Bà à, hôm nay tôi không bán được cái nón nào hết. Nhưng trên đường về tôi gặp sáu vị bồ tát bị tuyết phủ trông lạnh lắm. Vậy nên tôi mang hết nón ra tặng họ rồi.
Nghe thế, bà lão mỉm cười:
- Ông làm đúng rồi đó!
Sau đó, hai vợ chồng cùng ăn bữa cơm cuối năm.
- Dù là tất niên nhưng nhà mình cũng không có đồ ăn gì đặc biệt, thôi ta ăn tạm vậy nhé!
- Ừ!
Nửa đêm, bà lão choàng tỉnh vì nghe tiếng hô văng vẳng.
- Dô hò là hò dô ta! Dô hò là hò dô ta!
Bà bèn gọi ông dậy:
- Ông ơi, bên ngoài có tiếng hò reo gì lạ lắm!
- Tiếng gì vậy? Sao tôi không nghe thấy gì cả.
Đúng lúc ấy, tiếng hò lại vang lên và đến gần hơn. Rồi nghe tiếng như đang kéo đồ gì đó rất nặng, bà lão liền bảo:
- Ông ơi nguy rồi, hình như có cái gì đó đang đến nhà ta.
Ông lão không tin:
- Làm gì có cái gì mà tìm đến nhà mình chứ?
Thế rồi, có tiếng hò thật, ngay sát vách nhà:
- Dô hò là hò dô ta! Dô hò là hò dô ta!
Và có tiếng “Huỵch!” thật to.
Bà lão vội giục:
- Ông à, có vật gì có vẻ nặng lắm, ông mau ra xem đi!
Ông lão ra xem thì thấy những cái bao lớn chứa đầy gạo, cá và tiền. Trên mặt tuyết lúc này còn hằn lại vô số dấu chân.
- Những dấu chân này từ đâu ra thế nhỉ?
Rồi ông lão đi theo dấu chân. Ông thấy phía trước là những bức tượng mà ban chiều ông đã tặng nón.
- Hóa ra là các vị đến cảm ơn tôi vì đã tặng nón cho các vị à?
Đoạn ông chắp tay lạy các bức tượng và về nhà.
Từ đó, hai ông bà sống dư dả đến cuối đời.