Ngày xửa ngày xưa, ở một làng nọ, có anh chàng sống một mình không vợ con, tốt bụng và không bao giờ làm trái ý người khác. Mãi anh ta mới chịu lấy vợ, nhưng hai vợ chồng anh không có cuộc sống phú quý mà lại có cuộc sống kham khổ qua ngày.
Một ngày cuối năm, người vợ nói với chàng:
- Em có việc muốn nhờ mình. Mình làm giúp em hai đôi giày cỏ mà đi đến nơi nào cũng chẳng rách.
- Hôm nay là tất niên, sao lại bắt tôi làm?
- Chàng đừng hỏi gì hết. Hãy làm giúp em!
Tính chàng vốn không muốn trái ý người khác bao giờ nên cứ theo lời vợ mà làm. Người vợ thấy vậy bèn nói:
- Cảm ơn mình. Bây giờ mình hãy mang một đôi, đôi còn lại em sẽ mang.
- Ngày cuối năm mà mang giày cỏ, có việc gì à?
Người vợ trả lời:
- Đúng vậy, đây là điều em mơ ước từ hồi em mười bốn, mười lăm tuổi. Bây giờ rốt cuộc cũng toại nguyện.
Chàng thầm nghĩ: "Hóa ra là điều nàng ấy mong ước, vậy ta không mang không được rồi." Và chàng xỏ đôi giày vào.
- Bây giờ chàng hãy vác cuốc lên đi!
Người vợ cầm đèn rồi nói:
- Mình đi theo em nhé!
Rồi nàng bước đi.
Hai người đi trên con đường tối, vào sâu trong núi. Nơi đó có một mô đất bằng phẳng và một cái cây rất to.
- Mình đào dưới gốc cây này đi.
Chàng trai theo lời vợ đào xuống dưới, chỉ một lúc sau chàng thấy một cái hộp bằng đá mới nguyên như vừa làm.
- Giờ chàng kéo nó lên và đặt ở đây.
Chàng trai làm đúng như thế.
- Chàng vác nó về nhà đi.
- Nàng định làm gì với vật này?
- Đó là mơ ước của em năm mười bốn, mười lăm tuổi đấy!
Tính chàng vốn không muốn trái ý người khác bao giờ nên cố gắng nhấc cái hộp vác lên lưng. Người vợ bèn bảo:
- Em sẽ về trước làm những chiếc bánh thật ngon đợi mình nhé!
Rồi nhanh chân về trước. Chàng trai thầm nghĩ: