Xóm nọ, có ông Lý Trước Minh tánh tình rộng rãi, hay thương xót kẻ bần hàn. Có tên nọ nghèo đói quá, không biết nghề nghiệp gì cho rành. Thương tình ông Lý Trước Minh cho mượn gạo tiền, ngày này qua ngày khác.
Một bữa, tên nọ tới lạy ông mà nói:
- Đời tôi mang ơn ông nhiều quá rồi. Nay nhờ ông một lần chót. Xin ông cho tôi vay một tạ đậu xanh để làm vốn. Sau này tôi hứa sẽ trả đủ.
Ông Lý Trước Minh đồng ý. Hơn một năm tên nọ đi đâu mất. Năm đó ông qua chùa đọc sách; giữa trưa nằm chiêm bao, thấy tên đó hiện về nói rằng: "Bấy lâu nay tôi thiếu nợ ông một tạ đậu xanh, bây giờ tôi phải trả lại".
Ông Lý Trước Minh nói:
- Chú thiếu của tôi nhiều quá rồi. Hơi đâu mà trả cho đủ. Mấy năm nay chú đi đâu? Tôi miễn nợ cho chú.
Tên nọ lộ vẻ âu sầu, rồi biến mất.
Hôm sau người nhà tới báo cho ông hay rằng, đêm qua con lừa cái đã đẻ một con lừa đực nhỏ, mập mạp lắm. Ông Lý Trước Minh sanh nghi, đoán chừng tên nọ đầu thai để trả ơn mình.
Về nhà, ông thử kêu con lừa bằng tên của kẻ thiếu nợ. Con lừa lại ngoan ngoãn chạy lại. Lớn lên con lừa cưỡi đi đâu chơi cũng được thiên hạ trầm trồ đòi mua, nhưng ông không kịp làm giá vì luôn có người nhà đến kêu ông về.
Năm sau, lừa nọ bị con ngựa của ông cắn gãy ống chân. Có ông thầy thuốc trâu tới xin trị bệnh.
Thầy thuốc nói:
- Chừng con lừa mạnh, bán được bao nhiêu tiền, tôi chia đôi với ông chịu không?
Ít tháng sau, lừa nọ mạnh đem bán được một ngàn tám trăm. Chia ra phân nửa tiền, ông Lý Trước Minh đem về, sực nhớ thì rõ đúng giá một tạ đậu xanh của anh nghèo vay lúc trước.