Anh thợ câu nọ có tánh tàn ác, thường bỏ thuốc độc xuống các khe suối để cá chết nổi lên.
Hôm nọ, tình cờ anh ta gặp một con lươn bạch tại khe suối.
Dân trong làng bảo:
- Không nên, con lươn bạch này tu lâu năm rồi ...
Vì bản chất ác độc, anh ta đem thuốc ra, toan bỏ xuống nước.
Có ông thầy chùa chạy đến nài nỉ:
- Nếu vậy cậu giết tôi còn hay hơn.
Anh nọ nói:
- Nếu ông có đói thì tôi cho ông ăn chớ tôi cương quyết giết con lươn này.
Anh ta mời ông thầy chùa về nhà, đãi bữa cơm chay. Mãn buổi cơm, anh ta ra suối bỏ thuốc độc. Thuốc pha vào nước suối đỏ ngầu. Trong nháy mắt, con lươn nọ trồi lên, lờ đờ như điên dại. Mừng quýnh, anh nọ bắt con lươn về làm thịt. Lạ thay, trong bụng con lươn có mấy món đồ chay đã đãi ông thầy chùa khi nãy.
Dân làng xôn xao bàn tán, cho rằng ông thầy chùa chính là con lươn trá hình.
Từ đó anh thợ câu lấy làm e ngại. Vợ anh có thai. Lớn lên, đứa con đau ốm liên miên, báo hại anh thợ câu phải tán gia bại sản mà chạy thuốc cho nó.