Vua Duy Tân tuy ở ngôi không lâu nhưng lòng yêu nước của ông và lí tưởng đại diện cho dân tộc bị dang dở.
Sau khi lên ngôi, Vua Duy Tân thường tỏ ra buồn rầu, phần vì nhớ vua cha đang bị Pháp đày ở Cap Saint Jaccque (Vũng Tàu), phần vì thấy bọn quan lại lộng quyền hống hách, hội đồng phụ chính cử một vị qua tòa Khâm sứ bàn bạc tìm cách để vua giải khuây hi vọng tuổi nhỏ khi có niềm vui sẽ quên được quá khứ, dễ bề dụ dỗ, cuối cùng bọn Pháp cho làm tại Cửa Tùng một nhà nghĩ mát rồi đưa vua ra đó để "giải khuây".
Như thường lệ sau khi tắm mát xong ông lên bãi cát ngồi, tay vọc cát vẩy lên xung quanh xây thành xây lũy, chơi chán ông đứng dậy. Thấy hai bàn tay của nhà Vua dính đầy cát bẩn, viên quan thị vệ liền đem một chậu nước cho vua rửa tay. Vua Duy Tân nhìn vào bàn tay rồi nhìn thẳng vào mặt của viên quan thị vệ hỏi: "Tay nhớp thì lấy nước rửa, thế nước nhớp thì lấy chi rửa?" Viên quan nhìn vua tỏ vẻ sợ hãi, ấp a ấp úng không sao trả lời được, thấy vậy ông liền nói: "Nước nhớp thì lấy máu ra rửa, nhà ngươi hiểu chưa" Người thị vệ già nghe thấy sợ toát mồ hôi, nhìn quanh như sợ ai nghe thấy, còn Vua Duy Tân lúc bấy giờ vẻ mặt đầy đăm chiêu nghĩ về vận nước.