Tương truyền rằng Iahia Ibơn Halit và Apđalakh Ibơn Malic ngấm ngầm thù hằn và hiềm khích nhau không lộ ra mặt. Nguyên do của sự thù hằn này chỉ vì vị Apđalakh được chúa tể của muôn dân rất yêu quý và phong cho quyền cao chức trọng, nên Iahia và các con trai của ông, do ghen tị mà phao tin đồn rằng Apđalakh đã bỏ bùa quốc vương. Năm tháng trôi qua, nhưng sự hiềm khích giữa họ không hề thuyên giảm.
Có một lần, quốc vương phong Apđalakh Ibơn Malic làm quan tổng trấn xứ Acmênia. Khi ông tới miền đất đó để đảm nhận trọng trách quan tổng trấn, thì một người dân thành Đamat dáng vẻ cao thượng, có học thức, thông minh và tao nhã cưỡi ngựa từ Đamat tới gặp ông. Anh ta đưa một bức thư nói là của Iahia gửi cho Apđalakh và mang thư này tới Acmênia. Anh ta tới nhà quan tổng trấn và trao bức thư đó cho người hầu. Bóc thư và đọc, Apđalakh hiểu ngay rằng đây là một bức mật thư. Viên quan tổng trấn liền sai tìm người mang bức thư tới ngay. Ra mắt trước quan tổng trấn và các bá quan, người dân thành Đamat kính cẩn chào ngài và đoàn tùy tùng, rồi khéo léo khen ngợi họ. Nhận thấy học vấn cao và tài ứng đối với anh ta, Apđalakh nhẹ nhàng hỏi:
- Điều gì đã thúc giục ngươi, không quản đường xa và gian nan vất vả đã tới đây gặp ta với bức thư giả mạo? Ngươi đừng sợ và hãy nói rõ sự thật, thì ta sẽ ban điều tốt lành cho ngươi vì sức lao động và sự cố gắng của ngươi.
- Cầu thánh Ala ban cho ngài muôn tuổi! – Người dân thành Đamat thốt lên, - nếu việc con tới đây làm cho ngài phải khó chịu, thì con có thể rời khỏi nơi đây ngay lập tức, bởi vì đất nước rộng mênh mông, và thánh Ala vĩ đại sáng tạo không thiếu bánh mì. Còn điều gì liên quan tới bức thư con mang tới cho ngài, thì đó không phải là bức thư giả, mà do chính tay Iahia Ibơn Halit viết đấy ạ.
- Nếu như ngươi vẫn khẳng định đó là bức thư thật ta sẽ phái ngay sứ giả trở về Đamat và giao cho một người tin cẩn ở đó xem xét lại bức thư mà ngươi mang tới, - quan tổng trấn nói. - Nếu đó là bức thư thật thì ta sẽ ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh - nếu ngươi muốn, ta sẽ phong ngươi làm quan tỉnh, hoặc ta sẽ thưởng cho ngươi mười vạn quan tiền vàng, tặng ngươi những con ngựa tuyệt đẹp và những con lạc đà đi nhanh, dành cho ngươi sự kính trọng. Còn nếu như đó là bức thư giả thì ngươi hãy liệu hồn, ta sẽ thưởng cho ngươi hàng trăm chiếc gậy phong, và sai đá đít ngươi nhiều bằng số tóc của ngươi.
Nói xong, quan tổng trấn sai dẫn người đưa thư tới một căn phòng riêng biệt, chu cấp cho anh ta mọi thứ cần thiết và quản thúc lại đó tới khi nào sự việc được xác minh. Sau đó, ông viết thư gửi cho một trong số những người thân của mình ở Đamat với nội dung sau: “Có một người mang thư của Iahia Ibơn Halit đến đây cho tôi. Nhưng tôi không biết đó là thư thật hay thư giả. Ông hãy tới gặp ngay Iahia để xác định rõ việc này rồi phái sứ giả tới đây để báo cho tôi biết sự thật”. Khi bức thư của quan tổng trấn về tới kinh thành, thì bạn ông đã tới ngay nhà Iahia và thấy ông trong vòng vây của các cận thần và các cố vấn. Ông kínhh cẩn chào hỏi những người có mặt và trao bức thư cho chủ nhà. Đọc thư xong, Iahia Ibơn Halit nói với người thân của quan tổng trấn:
- Ông cứ về nhà, ngày mai tới đây tôi sẽ trả lời.
Khi ông khách đi khỏi, Iahia hỏi các cố vấn và các cận thần của mình:
- Người đã viết bức thư giả danh ta và đưa tới cho kẻ thù của ta thì xứng đáng được gì?
Mỗi người đều đưa ra một sự trừng phạt đáng sợ, kể cả hành quyết. Nghe bọn họ nói xong, Iahia nói:
- Tất cả các ngươi đều lầm cả! Tất cả những điều đề nghị của các ngươi chỉ chứng minh cho sự thấp hèn và sự ngu ngốc của các ngươi. Lẽ nào các ngươi lại quên Apđalakh đã chiếm được sự trọng vọng và yêu mến của quốc vương như thế nào ư? Các ngươi cũng đều rõ rằng: đã hai mươi năm nay, chúng ta hiềm khích và căm thù lẫn nhau. Sự hằn thù đó đã gây cho cả ta và ông ấy không ít điều tai hại. Còn bây giờ, theo ý nguyện của thánh Ala vĩ đại, người đưa thư đó đã trở thành vị sứ giả tự nguyện của hòa bình, và chính anh ta đã cố gắng dập tắt ngọn lửa của lòng căm thù bao năm nay. Ta phải cảm ơn con người đó và ban thưởng cho anh ta, biến sự đối trá của anh ta thành sự thật. Ta sẽ viết thư ngay cho Apđalakh, yêu cầu ông ấy xử tốt và tôn trọng người dân thành Đamat nọ.
Nghe thấy những lời lẽ đó, các vị cố vấn và cận thần vô cùng kinh ngạc về sự cao thượng và sự sáng suốt của Iahia Ibơn Halit, và đã đồng thanh ca ngợi ông.