TruyệnXưaTíchCũ.cOm

Cho tôi một vé về với tuổi thơ.

Trước Tiếp theo

Đánh giá: 4/5 - 2 phiếu
Người Tuyết

Xưa kia, ở một khu thành nọ, các samurai trẻ tụ tập quanh đống lửa, nói chuyện trên trời dưới đất và cùng nhau gác đêm.

- Tôi nghe đồn cứ những đêm tuyết rơi dày như đêm nay thì người Tuyết sẽ tìm đến thành đấy.

- Tôi cũng từng nghe qua, nhưng giờ này liệu có người Tuyết gì đó nữa không?

Lúc sau, một samurai đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh. Chàng samurai trẻ thấy loáng thoáng một người phụ nữ đang bế một đứa bé trên tay, giữa trời tuyết rơi. Chàng trai còn đang dụi mắt thầm nghĩ: “Giờ này sao lại có người ở đây?” thì người phụ nữ tiến lại gần:

- Hỡi chàng samurai! Tôi lỡ tay đánh rơi một vật quan trọng dưới lớp tuyết dày, vui lòng bế đứa bé giúp tôi một lát được không?

Chàng samurai mủi lòng, ngay lập tức nhận lời bế giùm đứa bé. Không ngờ đứa bé lạnh ngắt như nước đá.

Ngay sau đó, người phụ nữ biến mất trong tuyết, để lại đứa bé bỗng chốc trĩu nặng trên tay chàng samurai. Đứa bé mỗi lúc một nặng hơn, khi chàng samurai định đặt xuống thì đứa bé đã dính chặt vào người chàng tự lúc nào. Chàng trai trẻ sợ hãi, định cất tiếng cầu cứu thì không tài nào thốt nên lời. Thế rồi chàng samurai cứ đứng với tư thế đó, thất thần và gục ngã lúc nào không hay.

Chờ mãi không thấy chàng quay lại, các samurai trong đội gác đêm bủa ra đi tìm. Họ phát hiện bạn mình ngã gục trên tuyết, tay ôm cứng tảng băng to.

Vài ngày trôi qua, lại một đêm tuyết rơi dày, ông lão gác đêm vừa đi quanh thành vừa gõ hai thanh gỗ vào nhau kêu “Cạch!”, “Cạch!”.

- Cẩn thận củi lửa! Cẩn thận củi lửa!

Ông phát hiện một người con gái đang xõa mái tóc dài bên gốc cây thông. Ông lão lên tiếng:

- Ai? Đêm hôm khuya khoắt sao còn ở đây?

Người con gái đáp:

- Vâng, ông gọi ta à?

Và quay lại.

Đó là một khuôn mặt dài, không mắt, không mũi, không miệng, mà phẳng lì.

Từ đó, tiếng đồn về người Tuyết lan rộng và gây hoang mang khắp vùng. Vị tướng thống lĩnh trong thành liền quyết tâm diệt trừ người Tuyết.

Một đêm trăng, vị tướng đang dạo bước tự nhủ: “Đêm trăng sáng tỏ thế này, hẳn người Tuyết kia không dám lộ diện.” thì đập vào mắt ông là một tiểu tăng nhỏ xíu, thấp hơn cả đầu gối ông, chạy loăng quăng phía trước. Vị tướng lĩnh nghĩ bụng: “Thật quái lạ!” rồi né sang phải. Thế là tiểu tăng chạy sang trái; ông né sang trái thì tiểu tăng lại chạy sang phải. Vị tướng lĩnh định bụng đạp một phát thì tiểu tăng bỏ chạy nhưng cuối cùng ông cũng bắt được, đè hai vai tiểu tăng xuống.

Thế nhưng, cứ mỗi lần vị tướng lấy hết sức đè xuống “Hựm! Hựm!” thì tiểu tăng lại lớn lên, chẳng mấy chốc đã cao bằng ông. Ông lo ngại nếu hắn cứ cao hơn nữa thì mình sẽ thua mất nên rút kiếm chém ngang. Tiểu tăng hét lên một tiếng “Á!” Hắn vụt cao như cây thông rồi vỡ vụn, hóa thành bụi tuyết bay tung tóe.

Từ đó về sau, không ai còn thấy người Tuyết nữa.

Xem ngay truyện hay khác

  1. Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn (Tạo lúc: 05/03/2015)
  2. Bà chúa tuyết  (Tạo lúc: 05/03/2015)
  3. Người nghèo, người giàu (Tạo lúc: 06/03/2015)
  4. Người da gấu (Tạo lúc: 12/03/2015)
  5. Sáu người hầu (Tạo lúc: 12/03/2015)
  6. Người nhạc sĩ lang thang (Tạo lúc: 14/03/2015)
  7. Ba người lùn trong rừng (Tạo lúc: 14/03/2015)
  8. Hai vợ chồng người đánh cá (hay chuyện Ông già và biển cả) (Tạo lúc: 25/03/2015)
  9. Con voi với người quản tượng già (Tạo lúc: 22/04/2015)
  10. Nguồn gốc cây lúa hay thuyền thuyết lễ hội lúa mới của người Tày (Tạo lúc: 28/11/2015)

Bình luận hoặc góp ý về nội dung

Tìm kiếm


Danh mục

Chủ đề hay bạn quan tâm

Hài hước - vui nhộn