Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nọ, có hai vợ chồng ông lão sống với nhau cô đơn, lạnh lẽo vì không con không cái.
Tối mùa đông năm ấy, bão tuyết tràn đến, gió thổi vù vù. Vợ chồng ông lão nghe loáng thoáng có tiếng trẻ con khóc trước cửa nhà: “Oa! Oaa!”
- Ái chà, nghe như tiếng con nít khóc. Đêm tuyết rơi thế này, có chuyện gì nhỉ?
(Đọc thêm truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn)
Hai vợ chồng lấy làm lạ, thử mở cửa ra xem. Trước mặt họ là một người con gái đẹp tuyệt trần, mặc bộ kimono trắng muốt đang bế một đứa bé trên tay, đứng giữa cơn bão tuyết băng giá. Ông lão ngạc nhiên:
- Trời tuyết lạnh giá thế này sao cô lại ở đây? Nào, nào, mau vào nhà kẻo lạnh.
Người con gái nói:
- Ông ơi, bế đứa bé này đi!
- Ờ ơ, được thôi!
Ông lão vừa bế đứa bé thì gió thổi, tuyết rơi mạnh hơn và người con gái thoắt biến mất trong cơn bão tuyết.
Đứa bé trắng trẻo, xinh xắn vô ngần nên ông bà lão hết mực cưng chiều, chăm sóc. Chẳng mấy chốc, đứa bé lớn lên thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng không hiểu vì sao, cứ đến mùa hè, nàng thiếu nữ lại ốm o, thiếu sức sống. Đã thế, nàng lại rất ghét tắm, nhất mực không chịu tắm rửa. Lúc nào, vợ chồng ông bà lão cũng nói:
- Con đẹp đẽ như thế này cơ mà. Nếu tắm rửa thì nhất định con sẽ đẹp hơn lên biết bao nhiêu!
Rồi một ngày nọ, hai vợ chồng ông lão quyết định bắt cô gái đi tắm. Thế nhưng, mãi không thấy cô bước ra. Ông bà lão lo lắng, bước vào phòng tắm. Họ chẳng thấy bóng dáng cô gái đâu, thay vào đó là cái lược đỏ cô hay cài trên đầu, bồng bềnh trong chậu nước.