TruyệnXưaTíchCũ.cOm

Cho tôi một vé về với tuổi thơ.

Trước Tiếp theo

Đánh giá: 5/5 - 0 phiếu
Câu truyện về nàng Charan

Câu truyện về Charan – ra đời từ bốn trăm năm trước đã chứng minh rằng: những câu chuyện tình yêu, sức mạnh, sự thật và cả sự hy sinh không những xuất hiện trong các câu chuyện cổ phương Đông. Câu chuyện mang hương vị ngọt ngào tươi mát của mối tình lãng mạn ngày hôm qua, mặc cho bối cảnh khá kỳ lạ đặt ra.

Vào thời vua Triều Tiên Thành Tông (1488–1495), có một vũ nữ nổi tiếng ở Pyongan tên là Charan. Nàng vô cùng xinh đẹp, những lời ca và điệu nhảy của nàng đều đem đến niềm vui cho người xem. Không chỉ vậy, kiến thức của nàng về lịch sử và các phép lễ nghi đều rất uyên thâm. Nàng là người xuất chúng nhất trong các geisha và cũng là người được biết đến nhiều nhất.

Lúc này, thống đốc Pyongan có một cậu con trai mới mười sáu – chàng mang khuôn mặt đẹp như một bức họa. Mặc tuổi đời còn trẻ, chàng đã tinh thông tiếng Hán, và là một học viên xuất sắc. Không chỉ vậy, chàng còn có phẩm vị văn học cực kỳ tinh tế, đến nỗi mỗi một nét chữ chàng đặt bút viết đều được người ngoài hết lời ca ngợi. Chàng được gọi là Keydong (hay Thiếu niên Thần đồng).

Vào ngày sinh nhật năm ấy, cha chàng mời tất cả các chính khách và các nhân vật quan trọng khác cùng đoàn diễu hành và một tá vũ nữ để chúc cho sức khỏe cậu con trai. Cha chàng đã ra lệnh cho ông chủ đoàn vũ nữ chọn ra một người xinh đẹp nhất để nhảy cùng Keydong. Chỉ trong một nốt nhạc, Charan đã được gọi lên – một cô gái vừa sở hữu cả bề ngoài lẫn tri thức, lại trạc tuổi con trai thống đốc. Họ bước ra, nắm lấy tay nhau và nhảy như một đôi thần tiên quyến lữ, duyên dáng như những vạt liễu, nhẹ nhàng và thoáng qua như những chú chim én buổi xuân. Ai thấy họ cũng đều say mê cả. Thống đốc cũng rất hài lòng, ông gọi Charan lại, cho phép nàng ngồi lên bục cao tham gia bữa tiệc, tặng nàng một món quà bằng lụa và ra lệnh rằng từ giờ nàng sẽ là vũ nữ đặc biệt được tham dự vào các bữa tiệc của con trai mình.

Sau sinh nhật ấy, họ nhanh chóng trở thành bạn bè. Họ là cả thế giới của nhau. Hơn tất cả những câu chuyện tuyệt vời trong lịch sử mà họ được nghe kể, tình yêu giữa họ - mỹ lệ hơn tất thảy.

Nhiệm kỳ thống đốc lúc ấy kéo dài thêm sáu năm nữa, trong thời gian ấy, họ vẫn luôn ở lại phương Bắc. Thời điểm kết thúc, thống đốc và vợ đều vô cùng lo lắng về việc chia tách con trai mình và Charan. Nếu họ buộc hai người chia rẽ, họ lo sợ con trai sẽ chết với một trái tim tan vỡ mất. Nhưng nếu họ cùng mang nàng theo, nhưng lại không lấy nàng làm vợ, điều ấy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu con trai. Họ chẳng thể quyết định được, vậy nên họ nhường quyền quyết định cho Keydong và gọi chàng tới,

"Ngay cả bậc sinh thành cũng không thể tự ý quyết định tình yêu của con trai mình dành cho một thiếu nữ được. Chúng ta nên làm gì? Con quá yêu Charan nên sẽ rất khó để hai đứa tách ra, nhưng ăn nằm với một vũ nữ trước khi cưới vợ thì không hay cho lắm, nó sẽ ảnh hưởng đến triển vọng hôn nhân và thăng tiến của con sau này. Tuy nhiên, việc có vợ hai là một phong tục phổ biến ở Triều Tiên và là điều mà cả thế giới nhận đồng. Hãy làm theo điều ý con muốn."

Chàng trai đáp lời,

"Không khó xử chút nào đâu, khi nàng ở trước mắt con, đương nhiên, nàng là tất cả. Nhưng khi con phải bắt đầu xây dựng cho sự nghiệp, nàng sẽ giống như một đôi giày mòn, phải đặt sang một bên. Vậy nên không có gì phải lo lắng đâu thưa cha mẹ."

Cả thống đốc và vợ đều vô cùng vui mừng, cho rằng chàng đã trở thành một "người đàn ông có tầm nhìn" đúng nghĩa.
Khi thời điểm đến. Charan khóc trong cay đắng và đau thương đến mức những người bên cạnh không dám nhìn vào cô, chỉ có cậu con trai là không hề biểu lộ chút gì cảm xúc.

Chàng yêu nàng trong sáu năm. Nhưng chàng chưa từng rời xa nàng tới một ngày, vậy nên chàng không hiểu ý nghĩa của lời Tạm biệt kia, và cũng chẳng biết cảm giác lìa xa ra sao.

Thống Đốc trở lại Seol để bàn giao công việc với Chánh án cùng cậu con trai. Chỉ chưa đầy một ngày, những suy nghĩ về tình yêu như ám lấy tâm trí Keydong, dù chàng chưa từng thể hiện nó ra bằng lời nói hay hành động. Sau khi xong việc, người cha ra lệnh cho con trai cùng những đứa bạn khác của chàng tới một tu viện đó để học tập. Họ tới đó, và một đêm nọ, khi tất cả đang say giấc, chàng trai trộm lẻn ra sân. Lúc ấy trời đang đông, với sương giá và tuyết trắng phủ lên vạn vật cùng một mặt trăng trong vắt lạnh lẽo. Những ngọn núi phía xa sâu hun hút và thế giới ngập trong một màn đêm tĩnh lặng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe được. Chàng nhìn lên mặt trăng với một tâm trạng đầy phiền muộn. Chàng muốn được gặp Charan đến mức chẳng thể kiềm chế được bản thân mình nữa. Ngay đêm ấy, chàng quyết định tự một thân một mình khởi hành về Pyongan xa xôi. Chàng mặc một bộ trang phục da lông, áo choàng dày, thắt lưng da và một đôi giày nặng trịch. Chưa đến mười lee, đôi chân chàng đã phồng rộp lên vì giá lạnh. Chàng phải ghé vào một ngôi làng gần đó để đổi đôi giày kia thành một đôi xăng-đan rơm, đổi chiếc mũ trùm đầu xa xỉ với một cái mũ hầu cận tầm thường. Chàng đi một mạch không ngừng nghỉ, không ngừng cầu nguyện trên từng bước chân.

Chàng vô cùng đói, và khi đêm đến, cái giá lạnh càng trở nên tàn nhẫn hơn. Chàng vốn là con trai của hào phú, sống trong nhung lụa, ăn những thức ăn mỹ vị và chưa từng bước xa cánh cổng phủ quá vài mét. Giờ trước mặt chàng là một hành trình gian nan mấy trăm dặm, bập bõm trong tuyết phủ. Đói lả và đông lạnh gần chết, chàng chưa từng biết tới chịu đựng là gì. Quần áo chàng dần dần bị cuồng phong xé toạc và gương mặt anh tuấn bị bào mòn đi đến khi chàng trông như một con yêu tinh. Chàng vẫn đi, từng chút một, từng ngày một, cho đến cuối cùng, cho đến khi cả tháng trời trôi qua, chàng đến được Pyongan.

Chàng lê thân xác đến thẳng nhà Charan và gõ cửa...
Nhưng nàng không còn ở đó, căn nhà nhỏ bé chỉ còn người đàn bà già cặm cụi – mẹ của Charan. Bà không nhận ra người con trai thống đốc anh tuấn năm nào, cho đến khi chàng tự giới thiệu bản thân. Chàng kể với bà về quãng đường mình đã vượt qua để đến được đây. Nhưng thay vì hài lòng, người mẹ kia vô cùng giận dữ:


"Con gái ta giờ đã ở cùng với con trai ngài thống đốc mới, ta còn chẳng thấy được nó mấy tháng rồi. Dù cậu đã cố gắng thế nào thì cũng đã quá muộn."

Bà không mời chàng vào nhà, dù chỉ là một chốc, thật lạnh lùng. Chàng nghĩ. Chàng tới đây để tìm Charan, nhưng nàng không ở và chàng cũng chẳng thể trở về được. Rồi lúc này, một suy nghĩ thoáng qua đầu chàng, chàng nhớ về một người ghi chép từng hầu cận bên cạnh cha chàng, một kẻ suýt bị kết án tử hình vì tội lỗi hắn phạm phải nếu không nhờ lời cầu tình của chàng.

Chàng lại tiếp tục bước trên đôi dép rơm tiến đến nhà người hầu cận. Sau khi nhận ra Keydong, hắn mời chàng vào căn phòng sang trọng nhất và tiếp đãi chàng thật nồng hậu. Vài ngày sau, chàng liền nói mục đích chính đến nơi này của mình với người hầu cận, hắn đáp,

"Sẽ khá là khó để có thể gặp cô ấy một mình nhưng nếu ngài chỉ muốn thấy cô ấy một mặt, tôi nghĩ mình có thể làm được. Ngài có đồng ý không?"

Vào thời điểm tuyết rơi, sẽ có một toán người hầu được cử vào trong sân nội điện để quét tuyết, và may thay, người ký chép được quản lý công việc này. "-Và khi ấy, ngài sẽ có thể được gặp thoáng qua Charan khi cô ấy ngồi trong Hill Kiosk."

Con trai ngài thống đốc mới ngồi cạnh cửa sổ với Charan hầu rượu bên mình trong Hill Kiosk. Keydong cầm chổi, lặng lẽ theo đoàn người hầu bước vào sân, nhưng dù cố gắng thế nào, chàng cũng không thể nhìn được qua tấm màn mỏng phủ trước cửa sổ. Tất cả người hầu đều nhanh nhẹn cầm chổi quét tước, chỉ có chàng mờ mịt nhìn xuống dưới chân, không biết cách quét. Con trai thống đốc nhanh chóng nhận thấy bóng dáng vụng về đờ đẫn giữa sân, bèn cười nhạo và gọi Charan đến xem cùng. Nàng vén màn, lướt qua con người gầy gò giữa sân, rồi cụp mắt, lẳng lặng bước về phòng, để lại một Keydong buồn tủi và thất vọng.

Charan là một thiếu nữ thông minh, chỉ với cái nhìn đầu tiên nàng liền có thể nhận ra người đã ở bên mình suốt sáu năm. Nàng trở về phòng và khóc. Nàng xin con trai thống đốc mới để trở về bên mẹ mình. Không chút nghi ngờ, hắn đồng ý đưa nàng về.

Về nhà, nàng ngay lập tức chạy đến trước mặt mẹ mình, nàng nức nở,

"Keydong đã đến, con đã nhìn thấy chàng. Chàng đã đến phải không, hãy nói cho con đi mẹ."

Người mẹ đáp, "Cậu ta đã đến, nhưng ta nói rằng con đang ở yamen, cậu ta sẽ không bao giờ có thể gặp lại con nữa. Và giờ thì ta không không biết cậu ta đang ở đâu."

Charan bật khóc,

‘Như con nghĩ, chúng con sẽ chẳng bao giờ có thể lìa xa được. Năm mười sáu, chúng con được chọn để nhảy với nhau, và con tin đó là ý Chúa. Chúng con sống trong thế giới của nhau, sẽ chẳng còn tình yêu nào như vậy nữa. Dù chàng quên và từ bỏ con, con vẫn sẽ chẳng thể nào rời xa chàng. Thống đốc cũng vậy, ngài chấp nhận con là vợ của con trai ngài và chưa một lần khinh thường xuất thân của con. Tất cả như một giấc mộng thiên đàng vậy. Con đã thấy nhiều các quan chức cùng chính khách cao quý nơi thủ đô, nhưng không một ai như Keydong. Chàng là đặc biệt. Con phải tìm chàng. Dù chàng có lẽ sẽ quên con lần nữa."

Người mẹ già nhìn con gái mình, và cả hai ôm nhau khóc, ngay đêm ấy, họ chuẩn bị đồ đạc giúp Charan trốn khỏi Pyongan.

Trở về câu chuyện, buổi sáng sau khi thức dậy, mọi người trong tu viện đều chẳng thể tìm thấy Keydong và sau quãng thời gian tìm kiếm, kể cả cha mẹ cũng cho rằng chàng đã chết và họ đốt hết đồ đạ tùy thân của chàng như một cách an táng. Về phần Pyongan, con trai thống đốc mới sau khi không thấy Charan đâu đã cho người bắt lấy mẹ nàng, nhưng cũng không thể thay đổi được gì nên đã thả bà đi.

Charan đến ở tại một ngôi làng nhỏ và gặp lại người con trai năm mười sáu tuổi ấy, dù lúc này chàng đã tiều tụy đến mức gần như không thể nhận ra. Cả hai ôm lấy nhau, cái ôm như đưa họ về thủa hồn nhiên ngày xưa, khi chưa còn biết bao biến cố xảy ra.

Nhưng họ biết họ chẳng thể sống ở ngôi làng này mãi mãi. Charan nói.

"Thiếp có một kế hoạch có thể khiến chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới, phụng sự cha mẹ chàng và có thể lại một lần nữa nhìn thẳng vào thế giới. Chàng có đồng ý không?"
"Đó là kỳ thi tú tài. Thiếp không biết còn cách nào nữa. Và thiếp biết rằng chàng sẽ hiểu ý thiếp."

"Điều ấy là đủ để giúp chúng ta rồi. Nhưng sao ta có thể lấy được số sách vở ta cần chứ?"

"Hãy để thiếp lo về điều đó."

Kể từ hôm đó, Charan đi khắp nơi để dò hỏi những cuốn sách nhưng chẳng ai trong làng có cả. Và vận may đến khi có một người lái buôn dẫn theo một chồng sách tới để bán cho dân làng làm giấy dán tường. Charan đã kịp cứu lấy đống sách trước đó.

Keydong vô cùng mừng rỡ

"Đây là tất cả những gì ta cần để chuẩn bị."

Hàng đêm, họ thắp ngọn nến nhỏ bên chiếc bàn cũ nát, chàng chăm chú đọc sách, còn nàng chăm chú nhìn chàng, tay vần lấy sợi tơ tằm. Mỗi khi Keydong tỏ ra bất kỳ dấu hiệu chán nản nào, nàng là người đốc thúc chàng tiếp tục việc học, và họ cứ như vậy trong hai năm đằng đẵng. Ngay từ đầu, chàng đã là một học đồ có thiên phú cao, chàng cứ tiến bộ dần từng ngày một. Chàng là một tay bút tinh tế và là bậc thầy văn chương, vậy nên không ngạc nhiên chút nào khi kỳ thi Kwago năm ấy, chàng đã đạt được vị trí thứ nhất.

Khi tên chàng được xướng lên, vị tướng lúc ấy là cha chàng, đang đứng sau vua, đột ngột bật khóc.

"Đó là con trai thần, thưa Đức Vua, nó đã biến mất ba năm, nó biến mất khi đang được đưa đến học tại tu viện, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nó đã chết. Chúng thần đã chôn cất những vật tùy thân của nó, nhưng thâm tâm thần vẫn luôn mong một ngày nó trở về. Đây chính là nét chữ của con trai thần, không thể lầm được."

Nhà vua vô cùng kinh ngạc, liền cho gọi Keydong và hỏi lý do cho sự biến mất của chàng trong ba năm.

"Thần đã từng là một con người vô cùng đáng ghét, rời bỏ thân sinh phụ mẫu, phá vỡ mọi luật lệ về lòng hiếu thảo, xin hãy trừng phạt thần."

Nhà vua đáp,

"Không có luật lệ nào có thể giấu diếm trước vua, hãy nói ra tất cả đi."

Keydong kể câu chuyện của mình cho vua, tất cả những quan hầu lúc đó đều được đứng cạnh nghe. Nhà vua thở dài,

"Con trai ngươi đã biết ăn năn. Và chúng ta không thể kết tội cậu ta vì đã yêu một người phụ nữ. Cậu ta đã giành giải nhất và giờ sẽ là một thành viên của Hội đồng." Nhà vua tiếp tục, "Charan – người đã cùng ngươi vượt qua gian khổ chốn thôn dã, cũng chẳng phải một người phụ nữ tầm thường. Những kế hoạch của nàng như được xuất ra từ tay một vị quân sư bậc thầy. Nàng không chỉ là một vũ nữ, nàng sẽ trở thành người vợ hợp pháp của ngươi, nàng sẽ có cùng địa vị với ngươi. Hãy để con cái và cháu chắt của nàng nắm giữ vị trí cao nhất trong vương quốc."

Charan được nâng lên kiệu, họ tuyên bố thành hôn tại một lễ hội náo nhiệt nhất năm ấy. Cả hai sau này có hai người con trai và chúng đều giữ địa vị cao trong vương quốc.

Xem ngay truyện hay khác

  1. Sự tích trầu, cau và vôi (Tạo lúc: 04/03/2015)
  2. Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn (Tạo lúc: 05/03/2015)
  3. Nàng công chúa và hạt đậu (Tạo lúc: 06/03/2015)
  4. Búp bê cầu nắng Teru Teru (Tạo lúc: 07/03/2015)
  5. Truyện anh khờ được kiện (Tạo lúc: 16/03/2015)
  6. Truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ (Tạo lúc: 17/03/2015)
  7. Các truyền thuyết về Vua Hùng (Tạo lúc: 17/03/2015)
  8. Rét nàng bân (Tạo lúc: 03/04/2015)
  9. Truyện cổ về ba cây cổ thụ và điều ước của chúng (Tạo lúc: 11/04/2015)
  10. Momo Tarou - Cậu bé anh hùng sinh từ quả đào (Tạo lúc: 13/04/2015)

Bình luận hoặc góp ý về nội dung

Tìm kiếm


Danh mục

Chủ đề hay bạn quan tâm

Hài hước - vui nhộn