Hãy tưởng tượng rằng, vào một ngày đẹp trời, bạn tự thưởng cho mình một chuyến đi bộ lên núi Taebaek. Mọi thứ thật tuyệt vời, như bao người khác, bạn đắm chìm vào vẻ đẹp của núi rừng cũng như bề dày lịch sử phong phú nơi đây. Thứ nổi tiếng nhất ở cả khu vực này là chính bản thân núi Taebaek, với những tán lá phủ sương lấp lánh bao phủ các sườn núi vào mùa đông, đỉnh cao nhất của Taebaek-san cũng là vùng đất thiêng, nơi bày các bàn thờ Shamanist cổ.
Vì muốn có một trải nghiệm riêng tư hơn, bạn đi sâu hơn vào phạm vi vùng Ilwolsan: Núi Nhật Nguyệt. Nơi đây hẻo lánh hơn, với ít các dốc đứng nguy hiểm. Rồi bạn chợt nhận ra phía trước đã bị chặn lại bởi lý do quân sự. Nhưng tới tận đây rồi, mà lại phải quay về tay trắng ư? Ý tưởng có được cả khung cảnh đỉnh núi cho riêng mình thôi thúc khiến bạn lẻn qua hàng rào, tự nhủ là mình sẽ chỉ đi thêm một đoạn ngắn thôi.
Bạn băng qua những cành cây ngoằn ngoèo bên sườn núi, chẳng có ai ở đây để cấm bạn đi xa hơn cả. Trời tối dần, và bạn nhận ra đã đến lúc phải quay về. Men theo con đường vừa nãy, nỗi lo trong bạn dần dâng lên khi cảnh vật bỗng hóa khác lạ. Con đường thẳng tắp trở nên vặn vẹo và ngoằn ngoèo, xuyên qua những tán lá rậm rạp, bạn chợt không biết nên qua phải hay trái.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác, bạn tự nhủ. Bóng đêm ập xuống và những tán lá càng dày dặc hơn, bạn lạc mất rồi. Tồi tệ hơn, bạn cảm nhận được sự tồn tại của thứ gì đó trong khu rừng, thứ gì lởn vởn, ẩn hiện quanh khóe mắt bạn.
Trái tim mách bảo bạn không nên dừng lại đây, nhưng bạn chẳng thể đi bộ cả đêm được và theo mấy show sinh tồn thì tốt nhất là nên đứng yên tại chỗ. Bạn dừng lại và lắng nghe. Màn đêm tĩnh lặng và xung quanh bao phủ bởi cây cối. Lo lắng, kiệt sức, bạn thu mình dưới một gốc cây to, biết rằng bản thân sẽ có cơ hội tìm đường ra cao hơn khi trời sáng. Bạn chìm vào giấc ngủ.
Giật mình bật dậy, tim bạn đập loạn xạ và bạn không biết tại sao. Có lẽ bản năng mách bảo khiến bạn điên cuồng quan sát không gian xung quanh. Màn đêm vẫn yên tĩnh chỉ có không khí dần trở nên lạnh lẽo. Tự ôm lấy bản thân, bạn thoáng thấy được một cái bóng mờ nhạt, nhanh như một tia sáng lóe qua những tán cây.
Bạn nhắm chặt mắt, hòng xua đi ánh sáng mờ mờ kia, và khi mở ra, bạn thấy một bóng người đang lại gần.
Màn đêm vén lên bức màn đen đặc để lộ những gì trước mắt, khác với những gì trí tưởng tượng của bạn tạo ra, không có đôi mắt sáng rực, không có hàm răng nanh sắc nhọn chảy dãi – tồi tệ hơn cả, thứ trước mắt bạn không có bộ phận nào. Xanh xao và trống rỗng, không có gương mặt, thậm chí là cả tay chân. Một cảm giác sợ hãi tột cùng lấp đầy bạn. Con người thường sợ những thứ họ không giải thích được, và thứ trước mặt khiến máu chảy ngược xuống chân bạn. Đứng hình, bạn không biết chính mình đang hét lên hay là do tiếng âm thanh ồn ào trong tâm trí. Bằng cách nào đó, sinh vật càng tiến lại gần hơn, và gần hơn.
Nếu tất cả những điều bạn gặp ở trên là thật, đó sẽ là điều cuối cùng bạn nhìn thấy.
***
Dalgyal Gwishin (달걀귀신) hay còn gọi là Ma Trứng, thường cư ngụ chủ yếu trên núi cao, điều khiến chúng đặc biệt so với các loài Ma khác là Dalgyal thiếu hầu hết các bộ phận trên gương mặt. Chúng không có mắt, mũi, miệng, thậm chí là cả chân tay. Đây là những linh hồn đáng sợ và chết chóc nhất trong văn hóa dân gian Hàn Quốc, vì những người chạm mặt với chúng sẽ chết ngay lập tức. Dân gian truyền rằng chúng sẽ rình rập những kẻ leo núi có gan đi sâu vào những khu rừng trên đỉnh núi Hàn Quốc.
Trong thần thoại Triều Tiên, Dalgyal Gwishin được coi là một thứ "bất thường", bởi lẽ mặc dù có rất nhiều loại ma quỷ và quái vật trong câu chuyện dân gian, nhưng hầu hết đều có xu hướng giữ lại những đặc điểm của con người. Chẳng hạn như Cheonyeo Gwishin, hồn ma trinh nữ; Mul Gwishin, hồn ma chết đuối; và Gumiho, hồ ly chín đuôi. Mặc dù đa số đều rất đáng sợ, nhưng sự ác độc của chúng đều có thể được lý giải bởi những tổn thương khi còn sống. Điều rợn tóc gáy ở đây là người ta không hiểu được động cơ của Dalgyal Gwishin, chúng chỉ đơn giản là giết người.
Một số người cho rằng Dalgyal Gwishin là hồn ma của những kẻ cô độc, những người đã chết mà không có người thân nào. Bạn bè hay gia đình là những thứ tạo nên cuộc sống của chúng ta, và Dalgyal Gwishin thiếu đi tất cả thứ ấy, khiến chúng trở thành một linh hồn trống rỗng, về cả hình thể lẫn cảm xúc. Đó là thứ khiến chúng trở thành một trong những linh hồn đáng sợ nhất trong văn hóa dân gian Hàn Quốc. Không thể giao tiếp, không thể mặc cả nài xin. Chúng sẽ giết bất cứ ai chạm mặt. So với bộ mặt đáng sợ của những con ma khác, có lẽ khuôn mặt trống rỗng của Dalgyal Gwishin mới là điều kinh khủng nhất.