Hyperion là một trong 12 vị thần Titan của thần thoại Hy Lạp, là một người con trai của Ouranos (thần bầu trời Uranus) và đất mẹ Gaia. Vợ của Hyperion là nàng Theia - Titan đại diện cho ánh sáng xanh lóng lánh của bầu trời. Họ là cha mẹ của các nguồn sáng trên thiên đàng - nữ thần rạng đông Eos, thần mặt trời Helios và nữ thần mặt trăng Selene. Tên của Hyperion có nghĩa là "người quan sát từ bên trên" hay "người đi phía trên" xuất phát từ các từ Hy Lạp: hyper và iôn.
Hyperion là một trong bốn anh em Titan đã lập mưu cùng Kronos nhằm thiến và truất ngôi của cha mình - thần Ouranos. Khi Bầu Trời buông mình xuống nằm cùng Mặt Đất, Hyperion, Krios và Iapetos đã đứng ở bốn góc thế giới – tóm lấy và nhanh chóng giữ chặt lấy cha họ trong khi Kronos dùng liềm để thiến ông ta.
Hyperion và các anh em Titan của mình đã bị Zeus ném vào hố sâu Tartaros - nơi được Hesiod miêu tả là khoảng trống nằm phía dưới nền tảng của vạn vật, nơi khởi nguồn của đất đai, biển, bầu trời. Theo Pindar và Aeschylus (trong vở kịch đã thất lạc có tên Prometheus Unbound) thì các Titan sau cùng cũng được Zeus rủ lòng thương mà phóng thích khỏi Tartaros.
Có ý kiến cho rằng điển tích Hyperion và các anh em hợp tác thiến Ouranus là hình ảnh ẩn dụ/nhân hóa 4 cây cột trụ lớn chống giữa trời và đất hoặc toàn bộ vũ trụ thường được miêu tả trong các thuyết về nguồn gốc vũ trụ của Cận Đông. Vì là cha của mặt trời và bình minh, nên Hyperion có lẽ được xem như Titan đại diện cho cột chống ở phía đông. Các anh em của Hyperion là Koios, Krios và Iapetos lần lượt là cột chống ở phía bắc, phía nam và phía tây.