Ban đầu thủa hỗn mang, chưa có thứ gì tồn tại chỉ có nước, nước phát tán theo mọi hướng, vì không có trên và dưới; không có đông và tây; không có trong ngoài và chưa có thời gian. Một thứ nước nằm đó lạnh lẽo và không màu. Một sự trống không ẩm ướt liên tục gầm gào thét gunnnnnnnnnn. Nun. Nun. Đó là vũ trụ, một hư không trống rỗng không hơn không kém.
(Xem thần thoại hay Việt Nam Thần thoại ông Trời)
Nó chỉ là một thực thể duy nhất, nên không có vấn đề về trật tự: Vũ trụ đương nhiên rất trật tự. Trật tự của một cái chấm, một vòng tròn, một hình cầu, không có đầu hoặc cuối. Một sự đồng nhất hoàn toàn. Một trật tự hoàn hảo.
Nhưng vẫn có cái gì đó không giống với trật tự. Trật tự đôi khi có thể bị vi phạm, nhưng đằng này cứ thế mãi. Một trật tự vô biên? Một thứ không thể thể tất mới khó hiểu làm sao. Một sự tẻ ngắt, thật vậy.
Nhưng rồi một tí gì dó dã xuất hiện. Một cái thúc nhẹ. Rồi lại một cú khác, mạnh hơn một chút. Giờ là một cú đánh thực sự. Nhiều cú như thế. Những cú đánh liên tiếp, phá vỡ tiếng gầm gào, làm cho nước chuyển động, ban dầu còn chưa thể nhận ra, nhưng rồi thành những sóng nhỏ, những sóng lớn hơn, và giờ là những con sóng khổng lồ, những tsunami, nhưng vẫn còn theo khuôn mẫu, vẫn còn trật tự, cái này tiếp cái nọ theo những khoảng cách đều dặn. Bum bùm bum bum.
Một trái tim đã hình thành từ những xung dộng này, vì mỗi một nhịp điệu đều khơi gợi một khởi nguồn.
Và ở trái tim đó có một ý nghĩ náu mình. Suy cho cùng, một số nghĩ bằng đầu và số khác nghĩ bằng tim. Nhưng đây rõ ràng là một ý nghĩ từ trái tim.
Sự xáo trộn đầu tiên và sâu sắc: chính là ý nghĩ.
Ý nghĩ duy nhất này cứ chà xát nhanh dần cho đến khi nóng lên và cuối cùng tóe ra thành tiếng nói. Thần Ra xuất hiện với một lời muốn nói đã chực chờ ở miệng. Lời tiếp lời tuôn ra và giờ đã đầy cả miệng thần. Chúng đè lưỡi thần, thúc đẩy răng và môi thần. Thần có biết bao lời để nói. Thần rất cần được nói. Chính từ sự "cần" ấy đã sinh ra phổi, lồng ngực và các cơ để làm cho tất cả cử động. Ra thốt lời dầu tiên, lặp lại rồi lại tiếp, và những tiếng thốt ấy hóa thành một khối nóng chảy dâng mãi lên rồi phụt thẳng vào bể nước Nun trong một vụ nổ kinh hoàng.
Đó là bầu trời đầu tiên, cái ụ sáng thế mà Ra gọi là benben – tất cả đều bắt đầu từ một cái đỉnh duy nhất, giống như miệng núi lửa. Ra dứng bên trên nó, đắc thắng, và biết rằng mình có thể nói nhiều nữa. Vì trong lời thần chứa đựng mọi sự tạo tác. Thần cần phải tạo tác, thần cần phải tạo tác không ngừng.