Inpu vị thần bảo vệ xác ướp trong các khu lăng mộ, từ khi còn là một đứa trẻ khi cậu khám phá ra mình thích sự hoang dã. Mọi sự bắt đầu bởi Nebet Hut mẹ cậu. Nàng yêu con đến mê mẩn, nhưng cũng vụng trộm, bởi tình yêu của nàng dành cho con cần phải giữ bí mật. Vì thế mà cậu học được cách sống lén lút, bắt chước cung cách mẹ cậu cất bước, di chuyển, hít thở. Vì thế mà cậu rất rành lần theo các con vật.
Cậu yêu nhất lũ chó sa mạc. Có thể vì chính chúng cũng lén lút, nên bộ lông vàng của chúng lẫn vào với cát, kể cả khi chúng cùng nhau đi săn để hạ gục con mồi. Hoặc cũng có thể vì lũ chó thật sự rất háu ăn. Chúng thậm chí ăn cả những quả mà lũ mèo sa mạc không thèm dụng tới. Inpu không phải kẻ ăn tạp, đương nhiên, nhưng cậu thích sự hăng hái ấy. Mà cũng có thể vì lũ chó rất thận trọng. Nếu chúng đi giết một con vật để ăn thịt, thế nào chúng cũng chọn những con già hoặc ốm yếu – những con dù gì thì chẳng chóng hay chầy cũng chết thôi. Hay những con mới đẻ. Điều đó có vẻ là tàn độc, nhưng, của đáng tội, những con mới đẻ là mồi của quá nhiều con khác; nếu một con mẹ để con mới đẻ của nó ngoài tầm mắt, con non ấy gần như chắc chắn sẽ bị ăn thịt bởi con gì đó. Vấn đề là, chó sa mạc không bao giờ tấn công một con khỏe vốn có cơ hội để sống nhiều năm. Với chúng, không sợ bị giết chóc – chúng không tàn bạo như sư tử hoặc cá sấu.
Chó sa mạc ăn cả xác thối. Chúng tụ tập ở các nghĩa địa và thậm chí còn đào bới xác chết để ăn. Điều đó thật kinh tởm, tất nhiên. Nhưng có thể hiểu được, vì là thú tính mà.
Những giờ khắc đằng đẵng bám theo những con chó sa mạc khiến Inpu luôn phải làm quen với cái chết. Cậu thường nghĩ về nó; cậu bận tâm về nó. Một số người chết hầu như rất độ lượng, một số thì tàn nhẫn, một số lại rất ẩu thả. Cậu nhận ra rằng sự bàn cãi về cái chết thực ra luôn đan xen vói sự bàn luận về sự sống và về việc làm sao một người có thể xoay sở theo cách của mình để vượt qua những nhu cầu và sự lựa chọn thường xuyên thay đổi mà tất cả chúng ta phải đối mặt. Vì thế cha mẹ cậu, Set và Nebet Hut, không có gì phải ngạc nhiên khi cậu tuyên bố xuống cõi âm Duat để cai quản người chết.
Inpu mượn đầu của một con chó sa mạc và đôi khi mang cả thân luôn, chỉ có điều là màu đen thay vì màu vàng. Đen là màu của Duat. Nhưng đó cũng là màu của đất đai màu mỡ dọc bờ sông; Nile, đất đai mà từ đó sự sống đã xuất hiện. Đó là màu đúng đắn. Cậu bắt tay vào việc trị vì Duat. Cho đến khi ấy, cuộc sống của Inpu vẫn ổn thỏa.
Nhưng rồi, chẳng vì một lí do nào, Set cha cậu giết chết Usir, người chú thật tuyệt vời của cậu, hành xử theo một cách ti tiện nhất, vẽ nên một bi kịch dường như toàn những chuyện rạch da xẻ thịt. Cậu tan nát cõi lòng. Cậu chun mũi lại, tru lên từng hồi bối rối và loạn xị. Dì Aset của cậu – người không ai sánh được, ngọn gió ngọt ngào sảng khoái – đắm mình trong một trạng thái bí ẩn và xa lạ. Nebet Hut, mẹ đẻ của cậu thì biến mất suốt một quãng dài. Dường như không ai quan tâm đến Inpu chút nào. Điều đó khiến cậu gần như phát điên lên.
Nhưng ít nhất thì Inpu còn có chú Usir yêu quý. Usir xuống Duat và Inpu tự mình ướp xác cho chú. Sau đó cậu làm điều mà một đứa cháu trung hiếu nên làm: Cậu bước vào bóng tối và để chú Usir nắm giữ vai trò một cách còn toàn diện hơn.
Inpu thì trở thành người bảo trợ của trẻ mồ côi và các linh hồn phiêu dạt khác. Với họ, cậu cảm thây thoải mái như thể cậu thuộc về họ vậy. Và cậu trông nom việc tang lễ.
Inpu thưc sư biết ơn chú Ưsir đã xuống cõi âm. Chuẩn bị cho một linh hồn là một chuyện, xét xử nó lại là chuyện khác. Inpu không bao giờ lăn tăn về việc nhường ngôi Duat cho Usir.