Thần Mặt trời Ra đã già, bước đi vấp váp. Như mọi người già, thần hay chảy nước dãi.
(Đọc truyện cổ tích Nữ thần mặt trời và nữ thần mặt trăng)
Aset đi theo sau thần, khẽ khàng như một cái bóng. Nàng hứng lấy nước dãi của thần và trộn với bụi bẩn thành một con rắn rồi cây vào nó nọc độc mà chỉ nàng mới biết cách giải. Buổi sáng, khi Ra lên dường thực hiện chuyến đi ngang bầu trời của mình, con rắn xổ ra đớp nhanh như chưa từng thấy. Thần la lối và nhảy loạn xạ. Cơn đau thật khủng khiếp và đáng sợ. Chân thần sưng to.
Rắn cắn là một trong những mối nguy hiểm lớn nhất ở Ai Cập cổ đại, không chỉ với con người và động vật, mà cả với các vị thần. Ngay đến Ra cũng vô phương cứu chữa trước nọc độc rắn hổ mang.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ta không biết. Hãy chữa cho ta. Hãy sử dụng phép thuật."
"Tehuti! Con dám chắc là nó."
"Không phải là Tehuti. Tìm Aset ấy. Nó là pháp sư giỏi nhất."
Nhưng Aset có ở đây rồi. Nàng đã ở đấy suốt, tất nhiên là giấu mặt. Bấy giờ nàng mới bước ra trước họ và bắt đầu khám cho Ra rất kĩ. Tay nàng run rẩy vì phải dối trá. Nhưng nàng là một người mẹ – bất kể nàng là gì thì nàng cũng là một người mẹ với đứa con cần được bảo vệ. Nàng tuyên bố, "Một vết rắn cắn."
"Ôi! Tệ quá!" Ra ngã lăn ra đất và hổn hển, "Hãy chữa cho ta!"
"Cháu sẽ chữa." Aset quay sang những người kia. "Mọi người hãy lùi lại. Ta cần rộng chỗ để phù phép." Khi những người kia đã ở ngoài tầm nghe được, Aset ghé môi vào tai Ra. "Cháu sẽ chữa cho cụ. Nhưng trước hết, cụ phải cho cháu biết tên bí mật của cụ đã."
Tất cả các vị thần đều có một cái tên bí mật. Nếu Aset biết được tên bí mật của Ra, nàng có thể có dược quyền năng của Ra. Nàng có thể trở nên mạnh mẽ như thần. Nàng có thể bảo vệ Heru Sa Aset con nàng.
Ra xoay đầu hết bên này lại bên kia. Chưa có vị thần nào từng tiết lộ tên bí mật của mình cho bất cứ ai khác. Nhưng nọc độc của con rắn thật nhức nhối. Mắt thần mờ đi. Bình minh đỏ hồng trỏ nên xám xịt. Thần chóng mặt và buồn nôn.
"Ta là người tạo ra vũ trụ", thần gắng gượng nói, "người làm cho mùa màng chín rộ. Ta đội dĩa mặt trời trên đầu và ta đem hơi nóng đến".
"Đây không phải là tên".
"Rạng sáng ta là Ra-Khepra, bọ hung." Ra thở khó nhọc. "Buổi tối ta là Ra-Herakhty, chim ưng." Cổ họng thần tắc nghẹn. "Đêm xuống ta là..."
Mắt của Aset mờ nhòa vì nước mắt. Kẻ già này là cụ của nàng, và nàng đang làm cụ tàn tạ, từng giờ khắc một. Nàng đã gây nên điều đó. Nếu cụ cứ khăng khăng không nói, máu của cụ sẽ nhuộm đỏ tay nàng, vĩnh viễn.
Nhưng nàng sẽ không thể nói những lời ma thuật – nàng không thể bỏ mặc con mình. "Ai cũng biết những cái tên ấy, hỡi Ra vĩ đại. Cháu cần biết tên bí mật của cụ."
"Hãy giúp ta, Aset."
Tim nàng như tan vỡ. Nhưng nàng cố kiểm soát lưỡi mình. Những lời ma thuật không thể để vuột mất. "Tên bí mật của cụ. Điều cốt tử của cụ. Đừng có nói không với cháu. Cháu xin cụ đấy. Không có không được đâu."
Thế là Ra thì thào với Aset, như trút ra hơi thở cuối cùng, và nàng chữa cho thần trong tích tắc.
Từ đó, Ra chỉ cai quản bầu trời, còn Aset cai quản trái đất, và tất nhiên, Usir chồng nàng cai quản cõi âm. Ai cũng nghĩ Aset đã bày ra kế hoạch to tát ấy; nàng muốn có quyền lực tối cao. Họ không hề biết về con trai nàng. Họ không biết rằng mục đích của nàng đơn giản chỉ để bảo vệ con mình.
Nhưng đó chính là điều nàng đã làm, cho đến khi con nàng trở thành một chàng trai, khỏe mạnh, có cặp mắt tinh tường và đã sẩn sàng. Khi đó nàng mới nói cho các vị thần khác biết Heru Sa Aset đang ở đây, con của cha nó, và là người thừa hưởng chính đáng ngôi báu của cha mình. Đó cũng là khi cuộc chiến dấu của Heru Sa Aset bắt đầu.