Trong cung vua có nuôi một con mèo rất đẹp, cổ mèo được cột một sợi xích vàng, nhà vua cưng mèo như của quý. Một hôm, Cống Quỳnh thấy con mèo của vua thì khoái ý, không phải Cống Quỳnh có lòng tham, mà vì muốn khuấy phá nhà vua để cười chơi.
Cống Quỳnh liền lẻn vào cung nhà vua rình đánh cắp được con mèo đem về nhà, tháo sợi xích vàng giấu đi, lấy dây luộc buộc vào cổ mèo. Thường bữa ông Cống Quỳnh bày ra hai dĩa đồ ăn, một dĩa toàn món ngon và một dĩa có đầu tôm, xương cá, cơm thừa canh cặn. Xong rồi ông thả con mèo ra, chờ nó mon men tới dĩa đồ ăn ngon thì ông đánh đập dữ tợn, còn nếu nó tới bên dĩa cơm thừa canh cặn thì ông để yên cho nó ăn. Lâu ngày thành thói quen.
Bị mất con mèo, nhà vua cho đi lùng kiếm tở mở. Có người thấy ở nhà Cống Quỳnh có một con mèo giống rặc con mèo của vua nên tâu cho vua rõ. Nhà vua vốn biết cái tánh rắn mắt của Cống Quỳnh, lại biết ông hay phá phách đầu này đầu kia nêu kêu Cống Quỳnh đến hỏi:
- Khanh có bắt con mèo đeo xích vàng của trẫm để đùa chơi, xin cho lại trẫm, trẫm quí nó lắm.
Cống Quỳnh hỏi nhà vua:
- Mất mèo sao bệ hạ nghi cho tôi?
- Vì có người thấy con mèo trong nhà của khanh.
Cống Quỳnh cãi lại ngay:
- Kẻ đó ăn nói hàm hồ, chớ con mèo đó là con mèo của tôi nuôi.
Nhà vua nhất định đó là con mèo của mình, còn Cống Quỳnh thì bảo con mèo của ông. Đôi bên lời qua tiếng lại. Rốt cuộc Cống Quỳnh nói với vua:
- Xin bệ hạ hãy triệu các đình thần vào chầu, tôi sẽ có cách làm cho tỏ rõ, mèo của bệ hạ hay mèo của tôi.
Đó rồi nhà vua cho tập họp đình thần lại đông đủ. Cống Quỳnh nói:
- Xin các quan làm chứng cho.
Nói rồi ông xin nhà vua đem ra hai đĩa cơm, một đĩa toàn món ngon vật lạ, một đĩa cơm thừa canh cặn. Trước khi thả mèo, Cống Quỳnh nói với các quan:
- Bây giờ muốn biết mèo của vua hay mèo của tôi rất dễ. Mèo của vua chỉ ăn toàn món ngon vật lạ, còn mèo của tôi chỉ biết cơm thừa canh cặn. Vậy các quan làm chứng cho.
Đoạn Cống Quỳnh thả con mèo ra. Đã tập quen rồi nên khi buông ra, con mèo đi ngay lại dĩa cơm thừa canh cặn. Cống Quỳnh reo lên vui sướng, ôm con mèo về nhà.