Thủa xưa, trời đất thế gian mới xuất hiện, cỏ cây hoa lá mới đang bắt đầu hình thành. Khi mà trái đất vẫn đang ở thời sơ khai nhất. Ở vùng nọ có một ông lão làm vườn, hàng ngày ông chỉ làm vườn đó là công việc mà ông rất yêu thích nên ông làm rất chăm chỉ. Ngày nào cũng vậy từ sáng cho đến tận tối muộn ông vẫn bên những luống hoa chăm sóc cho những cây hoa.
Một lần, trên đường đi, ông nhìn thấy một cây gì gần giống cây hoa hồng bị ai đó nhổ bật gốc, vứt vạ vật bên đường. Cây hoa héo rũ, ông vừa nhấc lên, cánh hoa đã rụng lả tả. Nhìn thấy mầm cây chưa chết hẳn, ông tiếc, mang về nhà. Ông ươm cây hồng dại trong bóng râm, sáng chiều tưới bón, chăm sóc nâng niu. Nhờ vậy mà cây hồng dại nhanh chóng hồi sức và sống lại.
Từ các nách lá, chồi non nhú ra và chỉ sau chừng mươi hôm sau đã trở thành một cây xanh tốt, tua tủa những chồi non mập mạp. Một thời gian cây đã cho ra những nụ hoa đầu tiên. Với những bông hoa đẹp lạ lùng tỏa hương thơm nhẹ nhàng.
Ông lão lúc nào cũng bận rộn luôn chân luôn tay, suốt ngày ông bận bịu vì những luống hoa. Ông chăm sóc hoa nhưng đến khi những cây hoa nở hoa thì ông lại không có thời gian rảnh để ngắm những bông hoa này. Hoa có nở đẹp đến mấy, ông cũng chẳng có lúc nào được thanh thản mà thưởng ngoạn.
Cây hồng dại buồn lắm. Chỉ có về khuya ông lão mới được ngả lưng trên chiếc chõng tre kê ở đầu hè, phe phẩy chiếc quạt nan, tay chân được thư giản đôi chút. Những giờ phút nghỉ ngơi hiếm có ấy, ông có thể bình tâm mà ngắm hoa, nhưng khổ nỗi, đêm đen dày đặc, làm sao ông có thể nhận ra vẻ đẹp lạ lùng hiếm có của những bông hồng? Mà đặc điểm của loại hoa hồng dại này là bông rất đẹp, màu sắc rất rực rõ nhưng hương thơm chỉ dìu dịu thoảng qua.