Vợ chồng ông lão nọ, sống với nhau đã lâu, mà không có con. Cả hai ông bà đều rất bẩn. Quanh năm ông bà chỉ mặc độc một bộ quần áo, và không bao giờ tắm giặt. Một hỏm bà lão nói với chồng:
- Ông ơi, ở tuổi này, chúng ta không sinh đẻ đuợc nữa rồi. Chúng ta hãy cởi bộ quần áo bán thỉu, rách rưới ra rồi quấn thành một con búp bê.
Vợ chồng ông lão cởi quần áo đang mặc. Xong, ông bà lấy khúc gỗ, đẽo thành một cậu bé, rồi lấy mớ quần áo bẩn của mình quấn cho nó. Bỗng dưng khúc gỗ biến thành một cậu bé. Ông bà đặt tên thằng bé là Kôn-bi-ta-rô, có nghĩa là Cậu Bé Bẩn Thỉu.
(Đọc truyện cổ tích nhật bản hay Momo Tarou - Cậu bé anh hùng sinh từ quả đào)
Kôn-bi-ta-rô ăn rất khoẻ. Ngày đầu, cậu đã ăn hết nửa cân gạo một lúc. Sang ngày thứ hai, cậu ăn hết một cân gạo. Cậu lớn nhanh như thổi.
Chẳng mấy nỗi cậu đã ăn hết hai đến ba cân gạo một lúc. Vợ chồng ông lão rất nghèo, nên lo không đủ nuôi cậu bé.
Một hôm, Kôn-bi-ta-rô nói với ông bà lão:
- Thưa cha mẹ, xin cha mẹ đừng lo. Con sẽ ra đi để rèn luyện thân thể. Cha mẹ hãy làm cho con một cái gậy sắt nặng một trăm kanl ( Bằng.360kg ).
Ông bà lão rất ngạc nhiên, liền hỏi:
- Con sẽ làm gì với cái gậy sắt nặng những một trăm kanl
Kôn-bi-ta-rô trả lời:
- Con dùng để chống đi đuờng, thay cái gậy bình thường.
Vợ chồng ông lão không biết làm gì hơn là chuẩn bị cho Kôn-bi-ta-rô lên đường. Ông lão đem số tiền còn lại đưa cho anh thợ rèn để anh ta làm cho Kôn-bi-ta-rô cái gậy sắt.
Khi mang cái gậy sắt về, bao nhiêu người khiêng mới nổi. Vậy mà Kôn-bi-ta-rô cầm nó bằng một tay, và quay tròn trên đầu. Kôn-bi-ta-rô từ biệt vợ chồng ông lão, lên đường.
Chàng đi mãi và cuối cùng đến cao nguyên Ka-mây-si. Ở đây chàng gặp một chàng trai cao lớn đang đi về phía chàng. Anh ta như đang giận dữ và thở dốc. Anh ta cõng một ngôi đền đỏ, trông giống như ngôi đền Mai-a-rna JDai-gôn-ken. Kôn-bi-ta-rô giơ cây gậy sắt phang vào ngôi đền đỏ, làm nó vỡ tan. Chàng trai kia vô cùng tức giận, nhảy đến sát kôn-bi-ta-rô, và quát:
- Mày biết tao là ai không? Tao chính là người đàn ông khoẻ nhất thế giới. Tao là Mi-đô-kô-ta-rô, biệt hiệu Cậu Bé Đền Đỏ.
Cậu Bé Đền Đỏ nắm lấy cây gậy sắt của Kôn- bi-ta-rồ và dùng hết sức bẻ nó. Kôn-bi-ta-rô nâng cây gậy sắt lên khỏi đầu rồi quay tròn. Cậu Bé Đền Đỏ bị hất lên không trung. Kôn-bi-ta-rô đợi cho hắn rơi xuống, nhưng đợi mãi vần không thấy. Lát sau, nghe tiếng kêu trên đầu: "Hãy giúp tôi với! Giúp tôi với!". Kôn-bi-ta-rô nhìn lên và thấy Cậu Bé Đền Đỏ bị mắc trên một ngọn cây bên đường, đang vẫy tay cầu cứu.
Kôn-bi-ta-rô nhổ cái cây, cứu được Cậu Bé Đền Đỏ. Thế là Cậu Bé Đền Đỏ nói với Kôn-bi-ta-rô:
- Tôi không dám đánh nhau với anh nữa. Hãy cho tôi làm phụ tá của anh.
Từ đó Cậu Bé Đền Đỏ trở thành phụ tá của Kôn-bi-ta-rô, và họ tiếp tục lên đường. Đi mãi, họ đến một ngọn núi đá giống như núi Se-nin Na- gan. Họ thấy một chàng trai cao lớn đang đập đá bằng tay. Những tảng đá to bị vỡ thành các hòn nhỏ, bay đến chỗ Kôn-bi-ta-rô, Kôn-bi-ta-rô há mồm bắt một hòn đá, rồi thổi nó bay trở lại chàng trai đập đá. Hòn đá va vào má phải anh ta, rơi xuống đất. Chàng đập đá tức giận hét:
- Bọn mi là ai? Sao dám ném đá vào ta? Ta là I- si-kô-ta-rô, biệt hiệu Cậu Bé Đá.
Cậu Bé Đá tiến về phía Kôn-bi-ta-rô. Kôn-bi- ta-rô nói:
- Rồi chúng ta sẽ biết ai là người khoẻ nhất thế giới.
Kôn-bi-ta-rô bảo Cậu bé Đền Đỏ giao chiến với Cậu Bé Đá. Cậu Bé Đền Đỏ tuân lệnh, xông vào đánh nhau kịch liệt với Cậu Bé Đá. Hai bên giở đủ mọi tài nghệ, nhưng mãi vẫn không phân thắng bại. Cuối cùng Kôn-bi-ta-rô nói:
- Thôi! Bây giờ đến lượt ta. Cậu Bé Đền Đỏ hãy ra đứng đằng kia.
Kôn-bi-ta-rô vào vị trí chiến đấu. Chàng túm cổ Cậu Bé Đá, dùng hết sức quẳng hắn xuống vực. Hắn bị mắc vào mỏm đá lưng chừng núi, và phải cầu cứu chàng. Chàng lại cứu hắn. Thế là hắn xin làm phụ tá cho chàng.
Kon-bi-ta-rô giờ đây có hai phụ tá. Họ tiếp tục đi. Đến thành phố O-sa-oa, họ rất ngạc nhiên vì đã gần trưa mà toàn thành phố không nhà nào mở cửa, các đường phố không một bóng người. Họ vào một nhà, có ỉẽ giàu có nhất thành phố, và thấy một cô gái trẻ đẹp đang ngồi khóc. Họ hỏi cô gái vì sao lại khóc.
(Cổ tích về Kaguya Hime - Nàng công chúa trong ống tre)
Cô gái trả lời:
- Cứ đến ngày đầu của mỗi tháng, con yêu quái ở một làng gần đây lại đến bắt một cô gái trẻ. Hôm nay đến lượt em bị bắt.
- Thôi, cô đừng khóc nữa. Chúng ta sẽ giết yêu quái.
Kôn-bi-ta-rô nói với cô gái như vậy rồi bảo mọi người đặt cô gái vào một cái hòm bằng đồng. Sau đó Kôn-bi-ta-rô cử Cậu Bé Đén Đỏ đứng ở vườn. Cậu Bé Đá đứng ở cửa ra vào, còn chàng thì ngồi trước cái hòm đồng trong phòng, chờ yêu quái tới.
Đêm xuống. Gió thổi ào ào và con yêu quái xuất hiện. Nó cất tiếng oang oang từ ngoài ngõ:
- Vật tế đâu? Nếu cô gái chạy trốn, ta sẽ ăn thịt cô ta ngay.
Giọng yêu quái ngân vang như tiếng chuông trong đền. Yêu quái rất cao lớn. Đứng ở cổng, đầu nó cao hơn mái nhà.
Yêu quái đi đến vườn. Cậu Bé Đền Đỏ định đánh nhau với nó, nhưng chưa kịp giở võ nghệ thì nó đã nhìn thấy. Nó vội tóm lấy Cậu Bé Đền Đỏ, cho vào mồm, nuốt chửng. Nó đến cửa ra vào. Cậu Bé Đá chưa kịp nghênh chiến với nó, đã bị nó phát hiện ra và nuốt luôn vào bụng.
Thấy hai người phụ tá đều bị yêu quái nuốt, Kôn-bi-ta-rô tức lắm. Chàng giơ cao gậy sắt, quay tròn trên đầu, hét yêu quái:
- Nào! Bây giờ đến lượt tao. Tao sẽ chiến đấu với mày.
Vừa hét Kôn-bi-ta-rô vừa lao vào yêu quái. Hai bên đánh nhau được một lúc thì gậy của Kôn-bi- ta-rô bị cong. Chàng ném gậy sắt đi, đánh nhau tay không với quỷ quái.
Đánh nhau đã lâu mà vẫn chưa phân thắng bại, Kôn-bi-ta-rô nghĩ: nếu cứ tiếp tục đánh nhau kiểu này thì có thể gây nguy hiểm cho hai người phụ tá của mình đang trong bụng yêu quái, do vậy phải thay đổi cách đánh. Vì thế, chàng đột ngột đá mạnh vào bộ hạ của yêu quái. Bị đánh vào chỗ hiểm, nên, dù khoẻ, yêu quái cũng phải qụy. Nó thở mạnh mấy cái liền, khiến cả hai người phụ tá của Kôn-bi-ta-rô bị bắn ra. Thế rồi yêu quái tắt thở
Mọi người trong nhà cô gái hồi hộp theo dõi cuộc chiến. Thấy yêu quái bị đánh bại, họ vui mừng vỗ tay reo hò. Cha mẹ cô gái nói với Kồn- bi-ta-rô:
- Anh đã cứu con gái chúng tôi. Và, cũng là cứu chúng tôi. Bây giờ, anh muốn bất cứ gì, chúng tôi cũng không tiếc.
Kôn-bi-ta-rô nói rằng mình không cần thưởng gì khác, ngoài một ít gạo. Mọi người lấy mười cân gạo đem nấu cơm cho Kôn-bi-ta-rô và hai phụ tá của chàng ăn. Ba người ăn hết từng ấy cơm. Bố mẹ cô gái lại nói:
- Tuy các anh không nhận, nhưng chúng tôi vẫn muốn thưởng các anh. Chúng tôi muốn gả ba cô con gái cho các anh.
Kôn-bi-ta-rô đồng ý. Chàng lấy cô cả, cô gái xinh đẹp mà chàng đã cứu thoát khỏi yêu quái. Còn hai người phụ tá của chàng thì lấy hai cô em.
Kôn-bi-ta-rô đón vợ chồng ông lão nọ đến ở với vợ chồng chàng, và chăm sóc chu đáo cho đến cuối đời.