Ngày xửa, ngày xưa có hai vợ chồng nọ sống với nhau rất hoà thuận, hiềm một nỗi là mãi mà vẫn chưa có con. Họ thường ao ước có một đứa con dù nó chỉ nhỏ bằng ngón tay cái thôi cũng được.
Một hôm họ đi đến Sumiyosi để cầu nguyện. Họ cầu xin thần Sumiyosi hãy ban cho họ một đứa trẻ dù nó chỉ bé bằng ngón tay cái thôi cũng được.
Mười tháng sau một cậu bé nhỏ tí xinh xắn ra đời. Cậu chí nhỏ và ngắn bằng một đốt ngón tay thôi nên người ta gọi là Hai cen-ti-mét. Họ nâng niu chăm sóc cậu chu đáo. Nhưng biết bao mùa xuân đã qua đi mà cậu bé chẳng lớn được chút nào. Cha cậu quyết định cho cậu một cái kim coi như là cái kiếm phòng thân cho cậu rồi đem cậu ra khỏi nhà.
(Đọc truyện Sự tích về Kôn-bi-ta-rô, cậu Bé Bẩn Thỉu)
Hai cen-ti-mét không biết làm gì và đi đâu, nó bèn cầm cái bát và đôi đũa mẹ nó đưa cho rồi ra đi.
Cậu ta lấy cái bát làm thuyền, lấy đôi đũa làm mái chèo, cứ thế bơi đến kinh thành. Sau đó cậu đến được nơi vua ở. Cậu đi vào một toà nhà lớn, dừng ở gian đại sảnh cậu cất tiếng:
- Xin hãy rủ lòng thương! Xin hãy rủ lòng thương!
Mọi người nghe thấy tiếng nói mà không thấy bóng người họ liền đổ xồ ra xem. Mãi sau họ mới nhìn thấy một cậu bé nhỏ xíu đứng cạnh những đôi guốc. Họ bèn hỏi:
- Này cậu bé, cậu gọi đấy à?
- Vâng, cháu đây, tên cháu là Hai cen-ti-mét. Cháu bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà. Xin mọi người hãy thương cháu mà cho phép cháu ở lại đây.
Mọi người trông thấy cậu cũng hay hay nên đồng ý cho cậu ở lại. Hai cen-ti-mét tuy nhỏ nhưng rất thông minh, cái gì cậu cũng biết. Cậu nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người đặc biệt là cô con gái của gia đình.
(Truyện cổ tích Momo Tarou - Cậu bé anh hùng sinh từ quả đào)
Một hôm Hai Cen-ti-mét cùng cô con gái đi lễ ở đền nữ thần Kannon. Trên đường về họ gặp hai con qủy. Chúng liền tóm lấy cô gái. Hai Cen-ti- mét vội rút cái kim giấu ở trong túi ra đâm vào chúng. Bọn qủy đau quá kêu oai oái. Hai Cen-ti- mét nói với chúng:
- Chúng bay không biết tao là ai à? Tao là Hai Cen-ti-mét vệ sĩ của con gái ông chủ đây.
Nghe xong một con qủy liền tóm lấy cậu cho vào mồm nuốt chửng. Trong bụng qủy Hai Cen-ti-mét lấy thanh gươm của cậu ra đâm chọc lung tung. Cậu nhảy nhót, đá, lộn trong đó. Con qủy đau quá không chịu nổi phải nôn Hai Cen-ti-mét ra ngoài. Con qủy còn lại nhìn thấy thế bèn chạy lại định đá cậu. Nhưng Hai Cen-ti-mét đã nhìn thấy và vội nháy vào mắt của con qủy này. Con qủy đau quá giãy giụa kêu gào ầm ĩ. Cuối cùng cả hai con qủy đều bỏ chạy.
Con gái ông chủ đang đứng bên thùng rượu cakê vẫn chưa hết hoảng sợ. Hai Cen-ti-mét chạy lại chỗ cô và họ cùng trở về nhà. Vừa lúc đó họ nhìn thấy một cái búa nhỏ bên lề đuờng. Cô gái nhặt lên, Hai Cen-ti-mét hỏi cô đó là cái gì, cô gái nói:
- Đây là một chiếc búa có phép, nếu anh muốn gì, anh cứ đập xuống đất và nói điều mong ước của anh. Anh sẽ được toại nguyện.
Hai Cen-ti-mét nói với cô:
- Thế cô đập búa xuống và xin cho tôi lớn lên đi.
Cô gái đập búa xuống đất và nói:
- Lớn lên nào! Hãy lớn lên nữa nào!
Hai Cen-ti-mét bắt đầu lớn dần, lớn mãi cho tới khi cậu trở thành một võ sĩ đạo trẻ trung đẹp trai.
Con quỉ