Thuở xưa, ở một thành nhỏ bên bờ biển, có một tu sĩ già tốt bụng sống trong một ngôi đền. Tu sĩ già thích ngồi trên vọng lâu ngắm nhìn từng đợt sóng hơn mọi sự trên đời. Và để không có cảm giác quá cô đơn, tu sĩ đã cho treo trên mái vọng lâu một quả chuông nhỏ dát bạc. Quả chuông được treo với một tờ giấy rất to, trên tờ giấy viết một bài thơ tuyệt tác. Và mỗi khi có gió, dù chỉ một cơn gió hiu hiu thoảng qua - bên bờ biển, trời luôn có gió - tờ giấy lại đung đưa và quả chuông nhỏ dát bạc lại ngân lên những tiếng tinh-tinh nghe thật dễ chịu. Tu sĩ già ngồi trên vọng lâu, ngắm nhìn biển khơi, lắng nghe tiếng ngân trong veo của quả chuông nhỏ dát bạc và mỉm cười hài lòng.
Cũng trong thành ấy, có một thầy lang tên là Mohei sinh sống. Thời gian gần đây, thầy lang toàn gặp vận xui; ông chẳng làm được việc gì nên hồn cả và thầy lang thành ra buồn bã đến mức chẳng còn thiết làm gì nữa. Đang hết sức buồn bã, một ngày nọ, thầy lang lên đường tới thăm tu sĩ già để xin một vài lời khuyên. Khi nhìn thấy tu sĩ già viên mãn ngồi trên vọng lâu và khi nghe thấy âm thanh trong trẻo của quả chuông nhỏ dát bạc, thầy lang đột nhiên nhận ra rằng chính ông cũng sẽ vui vẻ hơn nếu có thể ngồi ở vọng lâu lắng nghe tiếng chuông ngân. Thầy lang ngẫm nghĩ một lúc, rồi ông khẩn cầu tu sĩ cho ông được mượn quả chuông, dù chỉ một ngày.
- Sao ta lại không cho ngươi mượn được chứ, - tu sĩ già hiền hòa nói. - Nhưng đừng quên là sáng sớm mai phải trả lại ta ngay nhé, vì không có quả chuông này ta sẽ buồn biết bao.
Mohei kính cẩn cảm tạ tu sĩ và hứa chắc như đinh đóng cột sẽ trả lại quả chuông vào hôm sau. Rồi thầy lang về
nhà, treo quả chuông lên hiên nhà mình. Quả chuông nhỏ bắt đầu ngân lên tinh-tinh và trong lòng thầy lang như nhẹ bỗng, thế gian với ông bỗng trở nên đẹp đẽ đến mức ông muốn nhảy múa.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, tu sĩ già đã cảm thấy khó chịu trong lòng. Ông cứ đi ra đi vào trên con đường trước cửa đền để xem thầy lang kia đã tới chưa. Nhưng Mohei không tới. Một tiếng đã trôi qua, rồi hai tiếng, và vì đến giữa trưa rồi mà thầy lang vẫn bặt vô âm tín cùng quả chuông nhỏ, tu sĩ già bèn gọi môn đệ Taro đến và bảo anh này:
- Hãy chạy nhanh vào thành, tới nhà thầy lang Mohei. Ông ta đã mượn quả chuông nhỏ dát bạc của ta từ hôm qua và đúng ra là phải trả lại nó từ sáng nay. Hãy nhắc lại với ông ta như thế và bảo ông ta rằng ta đang rất sốt ruột nhé.
Taro chạy thẳng tới nhà thầy lang, nhưng vừa mới tới vườn nhà thầy lang, anh đã dừng bước, vẻ ngạc nhiên. Anh nghe thấy tiếng tinh-tinh vui tai của quả chuông nhỏ và thấy thầy lang đang vừa nhảy múa trong vườn vừa phất phơ hai ống tay và vạt áo. Taro không biết làm sao để bắt chuyện được với thầy lang; rồi đột nhiên, anh trở nên vui vẻ đến độ chính
anh cũng bắt đầu nhún nhảy.
Một giờ đồng hồ đã trôi qua, rồi hai giờ - thầy lang vẫn chưa thấy đâu mà Taro cũng mất tăm, không thấy trở về. Tu sĩ già lắc đầu bực bội và, vì càng lúc càng buồn hơn, ông cho gọi môn đệ thứ hai là Djiro đến rồi ra lệnh:
- Hãy chạy nhanh tới nhà thầy lang Mohei và bảo ông ta trả lại quả chuông nhỏ dát bạc cho ta. Và nếu trên đường đi ngươi có gặp Taro thì hãy bảo nó phải biết xấu hổ vì đã làm sai lời thầy như thế.
Djiro co cẳng chạy cật lực tới nhà thầy lang. Vừa vào đến vườn nhà thầy lang, anh đã nghe thấy tiếng tinh-tinh vui tai và ngạc nhiên hết sức khi thấy thầy lang cùng Taro đang nhảy múa trong vườn. Và, trước khi quyết định được xem đầu tiên là nên trách mắng
Taro vì tính đãng trí của anh ta hay là nhắc thầy lang trả lại quả chuông nhỏ, Djiro cũng đã xoay người theo nhịp múa, quên đi thế gian.
Lại một giờ nữa trôi qua, rồi hai giờ. Mặt trời đã xuống sát đường chân trời. Nhưng cả thầy lang lẫn hai môn đệ của vị tu sĩ đều bặt vô âm tín. Tu sĩ già không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Đột nhiên, ông cảm thấy buồn hơn, chưa bao giờ ông thấy buồn như lúc này. Cuối cùng, không chịu đựng được thêm, ông xỏ dép vào rồi đích thân tới tận nhà thầy lang.
Thậm chí, trước cả khi tới được vườn nhà thầy lang, ông đã nghe thấy tiếng tinh-tinh nhẹ nhàng của quả chuông nhỏ vô cùng yêu quý và những tiếng cười vui vẻ. Khi bước vào, tu sĩ già nhận thấy thầy lang cùng hai môn đệ của ông đang nắm tay nhau trong vườn. Họ nhảy sang bên trái, rồi sang bên phải, và nụ cười rộng mở trên khuôn mặt họ.
Tu sĩ lắc đầu và không biết nên hiểu cái cảnh tượng này thế nào cho phải. Nhưng thắc mắc ấy cũng không kéo dài. Đột nhiên, nỗi buồn tan biến, đôi chân ông bất giác tự nhúc nhắc, tu sĩ mỉm cười với thầy lang, chìa một tay ra với Taro và tay kia cho Djiro, rồi cả bốn người bọn họ tiếp tục nhảy múa.
Và câu chuyện tiếp theo sẽ như thế nào? À thì, nếu chúng ta muốn biết, chắc phải cắt cử ai đó tới khu vườn nhà
thầy lang.
Nhưng không chắc là người đó sẽ quay lại đâu nhé. Vì ngay khi nghe thấy âm thanh vui tai của quả chuông nhỏ và ngay khi nhìn thấy bốn người bọn họ đang nhảy múa trong vườn, anh ta sẽ lại quên hết mọi sự đến gia nhập với họ. Và lúc đó, lại phải cắt cử thêm người thứ hai, rồi người thứ ba, rồi người thứ tư...
Cuối cùng, chúng ta cũng sẽ chẳng còn giải pháp nào khác là đích thân đi tới đó, và chính chúng ta sẽ lại bắt đầu nhảy múa. Nhưng sao có thể như thế được chứ; sao có thể tất cả mọi người đều đến đó nhảy múa. Vậy thì, đừng cắt cử ai tới nhà thầy lang nữa và giờ thì ngoan nào, chúng ta đi ngủ thôi.