Ngày xưa, có hai vợ chồng nhà nọ rất nghèo. Họ nghèo tới mức không có tiền nộp thuế. Người vợ là một người tốt bụng. Một hôm người chồng nói:
- Mình ạ, tôi sẽ lên thủ đô để kiếm việc làm.
Tôi sẽ kiếm đủ tiền để trả tiền thuế, mình cứ ở nhà làm lụng cho tới khi tôi trở về.
Người chồng đến thủ đô, anh ta tìm được việc và một năm người ta đồng ý trả cho anh ta ba mươi yên tiền công.
Cuối năm anh ta nhận được ba mươi yên tiền công. Anh ta lập tức trở về nhà. Nhưng lúc này trời bắt đầu tối, anh ta không thể đi xa hơn được nữa. Anh ta cố tìm một ngôi nhà để nghỉ qua đêm. Mãi sau anh ta mới nhìn thấy ánh lửa, anh ta đi đến đó thì thấy một cụ già. Anh ta nói:
- Xin lỗi cụ.
- Vào đi!
- Cho phép cháu nghỉ lại đây đêm nay được không ạ?
- Anh có muốn nghe một lời khuyên không? Nếu anh không nghe tôi không thể để anh ở lại được. Lời khuyên của tôi rất có giá trị. Đúng vậy đấy.
- Nếu đúng thế cháu sẽ trả tiền cho lời khuyên của ông.
- Khi trời mưa thì không nên nghỉ dưới vách đá. Chẳng đúng vậy sao? Hãy trả cho ta mười yên.
- Ô, như vậy thì không thể được. Cháu đã phái kiếm cả một năm mới được ba mươi yên. Nếu trả ông mười yên cháu chỉ còn hai mươi yên.
Nhung rồi anh ta cũng đưa cho cụ già mười yên.
Sáng hôm sau anh rời ngôi nhà của cụ gìa và lên đường. Dọc đường trời đổ mưa, mưa rất to nên anh không thể đi tiếp hoặc quay trở lại ngôi nhà của ông già được. Anh ta đành trú mưa ở dưới một vách đá. Nhưng chợt nhớ đến lời khuyên của ông già nên anh ta chạy khỏi vách đá. Vừa lúc đó vách đá nứt ra và những tảng đá to lăn xuống.
Anh ta lai tiếp tục đi. Trời lai tối và anh ta lại xin ngủ nhờ ở ngôi nhà khác. Lần này anh ta lại gặp một ông lão giống như ông lão lần trước. Ông lão hỏi anh:
- Lời khuyên của tôi rất có giá trị, anh hãy trả tiền cho tôi chứ?
- Cháu không biết làm gì hơn, hãy cho cháu nghỉ lại đây đêm nay.
- Nêu khi nào vội anh hãy đi bằng cách khác chứ đừng đi bằng cách nhanh nhất. Anh hãy trả cho tôi mười yên.
Anh thanh niên đưa cho ông già mười yên. Sáng hôm sau anh ta đến một con sông. Anh ta gọi người lái đò cho anh ta sang sông. Người lái đó gọi:
- Nhanh lên! Nhanh lên! Lên thuyền đi!
Người thanh niên nhớ đến lời ông già và anh ta không đi thuyền nữa mà đi bộ. Vừa lúc đó chiếc thuyền tròng trành rồi chìm xuống nước.
Hụt chết anh ta thầm cám ơn ông già rồi lại tiếp tục lên đường. Trời tối mà đường còn dài, anh ta lại xin ngủ nhờ và cũng gặp một ông lão. Lần này ông lão nói với anh ta:
- Hãy bình tĩnh thì không những không mất tiền lại còn được. Hãy trả cho ta mười yên.
Anh thanh niên đưa nốt cho ông lão mười yên cuối cùng rồi trở về nhà. về tới nhà anh nhìn thấy vợ đang ngồi uống rượu sake với một nhà sư ở ngôi chùa gần làng. Anh ta tức giận vô cùng, đinh giết cả hai người. Nhưng chợt nhớ đến lời ông lào dặn anh ta bình tĩnh gọi:
- Mình ơi! Tôi đã về đây.
- Chờ tôi một lát.
Người vợ vội giấu nhà sư vào một cái vại to. Người chồng vào nhà nhìn thấy bình rượu sakê liền hỏi:
- Mình có khách à!
- Không phải đâu, đêm qua tôi nằm mơ thấy mình về nên tôi ngồi chờ đó.
- Thế cái bình gì thế này?
- À, tôi làm bột đê mang lên chùa.
- Đê tôi mang cho.
Người chồng vác cái vại trên lưng trong đó có nhà sư và đi lên chùa. Đến chùa anh ta gọi to:
- Chú tiểu mang ra đây năm trăm yên tôi bán cho cái bình này.
Nói rồi anh ta đi vào nhà vệ sinh. Anh ta vừa đi khỏi nhà sư nói với chú tiểu:
- Lấy năm trăm yên ở trong ngăn kéo bàn của ta đưa cho anh ta.
Anh thanh niên nhận năm trăm yên và từ đó sống hạnh phúc bên người vợ.