- Trang chủ >
- Cổ tích Nhật Bản >
- Chuyện chín thầy tu
Chàng Kakiemon trẻ tuổi vốn quê ở Osaka, song bởi gia cảnh sa sút, lại chỉ còn một thân một mình, nên đã quyết đến kinh đô Edo thử vận may. Đó là một chàng trai cương quyết, hễ quyết thì sẽ làm bằng được. Vậy là sáng hôm sau, chàng lên đường đến Edo.
Đến đây, chàng lang thang cả mấy ngày trời ngoài chợ và quanh các nhà cho tới khi tìm được một việc tốt ở nhà một lái buôn giàu có. Bởi chàng rất thạo việc tính toán và biết mau chóng tống cổ những tên gian trá khỏi cửa hàng đồng thời lúc nào cũng nhã nhặn với khách, thế nên chàng sớm được ông chủ yêu mến. Vận may lại mỉm cười với chàng.
Một ngày, chàng phải tới nhà ông chủ có việc gấp. Trong vườn, chàng bắt gặp một cô gái nhan sắc kiều diễm đang đi dạo dưới hàng cây đương hoa và vẻ đẹp của nàng khiến hoa cũng phải thua sắc.
Kakiemon phải lòng người đẹp xa lạ ngay, nhưng chàng sớm thất vọng khi biết đó là con gái độc nhất của ông chủ, người lái buôn giàu có. Không bao giờ ông này lại chịu gả con gái cho một gã nghèo khổ như chàng.
Kakiemon buồn bã vô hạn; chàng tránh những cuộc vui trong phố và đám bạn có rủ rê chàng vui vẻ với họ sau ngày làm việc cũng hoài công. Trái lại, chàng hay kiếm cớ tới nhà ông chủ. Mỗi ngày chàng qua lại đó nhiều bận chỉ để trao những cái tin mà rõ là cũng chẳng có gì gấp gáp. Và mỗi lần vậy chàng lại nấn ná ở cửa nóng lòng trông ngóng nàng Orane xinh đẹp đi ngang qua.
Cô gái cũng để mắt tới chàng trai trẻ đẹp trai và thấy quý mến chàng. Chẳng mấy chốc, hai người đã lén thư qua thư lại và suy tính cách thuyết phục người cha nghiêm khắc.
Cuối cùng, Kakiemon đánh bạo tới tìm gặp cha Orane để hỏi cưới nàng.
Nhưng hãy xem chàng đã gây ra chuyện gì. Người lái buôn nổi giận đùng đùng vì sự táo tợn này và quở mắng chàng trai trẻ:
- Cậu nghĩ sao thế hả, một kẻ nghèo túng như cậu, sống ngày nào xào ngày ấy, mà đòi cưới con gái ta sao? Hay cậu không biết nó là một trong những đám đắt giá nhất đất kinh kỳ này? Hãy đi cho khuất mắt ta, ta không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cậu nữa!
Kakiemon chết lặng và không dám nói năng gì trước những lời lẽ ấy.
Khi nguôi cơn giận, người lái buôn mới bình tĩnh bảo chàng:
- Nhưng để cậu thấy là ta biết trọng người giỏi việc, ta muốn coi như là cậu chưa nói những điều táo tợn ấy; cậu có thể ở lại làm việc cho ta, nhưng từ giờ, tránh mặt ta ra. - Rồi ông xua Kakiemon đi.
Khi Orane hay biết quyết định nghiêm khắc của cha mình, nàng bật khóc và than thân trách phận, không sao bình tĩnh lại được. Hơn nữa cha nàng còn cấm nàng gặp Kakiemon và sai nhốt nàng vào phòng, cho hai bà vú trông chừng. Còn về
Kakiemon, ông cử chàng tới xứ khác làm việc, thế nên hai người chẳng còn dịp nào mà trao nhau nụ cười. Kakiemon cần mẫn làm việc và dành dụm từng đồng. Nhưng theo cách này thì hiển nhiên cậu cũng chẳng bao giờ có thể trở nên đủ giàu để lọt vào mắt xanh người lái buôn.
Orane đau buồn đến ngã bệnh nặng. Không một thầy thuốc nào có thể giúp nàng. Nàng ngày một xanh xao, gầy yếu, và chỉ muốn nghe nói về chàng Kakiemon của mình. Người lái buôn cho vời những lương y giỏi nhất đến thì họ cũng chỉ nhún vai:
- Chúng tôi không chữa được; đó chẳng phải bệnh thể xác mà là tâm bệnh; nếu chính ô gái không muốn khỏi bệnh, thì bệnh sẽ chỉ ngày một nặng hơn.
Cuối cùng, người lái buôn cũng phải dần nhượng bộ. Ông chỉ có một lựa chọn: hoặc mất con gái, hoặc chấp nhận Kakiemon làm rể.
Ông bèn gọi Kakiemon đến và nói: "Cậu biết rõ ta không mong cậu làm rể ta. Nhưng con gái ta bệnh nặng và chỉ có kết hôn với cậu nó mới khỏe lên được. Chỉ có điều, cậu sẽ không được động đến một xu của ta, chắc chắn là thế. Cậu phải đón con gái ta đúng như phải làm với con gái của một nhà giàu có. Nếu cậu không thể làm được, thì..." rồi ông thở dài.
Kakiemon suy nghĩ rất lung xem nên làm gì, bởi chàng cũng thấy lo lắng cho cuộc sống của Orane. Cuối cùng, chàng nảy ra một ý. Chàng xin nghỉ phép vài ngày mà không nói đi đâu. Ông chủ chấp thuận nhưng nói với chàng vẻ đầy hoài nghi: "Chúng ta sẽ sớm biết liệu cậu có làm được gì khác ngoài thở dài buồn bã hay không."
Kakiemon vội vã lên đường về quê hương Osaka. Chàng biết ở ngoại thành có một cung điện của lãnh chúa bị bỏ hoang. Từ nhiều năm nay nơi này chẳng có ai sinh sống bởi người ta đồn nó bị ma ám. Kakiemon không sợ ma - mà dù chàng có sợ đi chăng nữa, thì hy vọng có thể cưới Orane làm vợ cũng xua đi hết mọi do dự trong lòng. Tới Osaka, cậu xin yết kiến lãnh chúa.
"Thưa lãnh chúa, tôi hứa sẽ quét sạch bóng ma trong cung điện nếu như ngài cho phép tôi ở lại đó vài ngày."
"Tại sao ngươi lại cần cung điện?" lãnh chúa ngạc nhiên hỏi lại.
Kakiemon giải thích với lãnh chúa rằng chàng chỉ cần cung điện cho đám cưới của mình và kể lại điều kiện của người lái buôn giàu có đất kinh kỳ. Quyết tâm của chàng thanh niên khiến lãnh chúa cảm phục và ngài hứa cho chàng mượn cung điện một thời gian.
- Nhưng đám cưới không làm ngươi quên được những bóng ma đâu! - ngài vừa cười vừa nói.
Kakiemon quay lại Edo và lập tức tới gặp người lái buôn giàu có.
- Nếu con đón con gái người, dù là con nhà giàu đi chăng nữa cũng chỉ là quý tộc, về ở cung điện lãnh chúa, thì liệu người có bằng lòng không?
- Trong cung điện lãnh chúa? Làm sao ngươi lại có cung điện của lãnh chúa? - người lái buôn ngạc nhiên thốt lên.
- Đó là việc của con; quan trọng là con đã thỏa mãn được điều kiện của người. Người chỉ cần đưa dâu tới cung điện lãnh chúa Osaka. Con sẽ đợi con gái người ở đó.
- Cậu chàng này rồi sẽ làm nên việc lớn đây. - người lái buôn tự nhủ. - Cậu ta không ngu ngốc mà cũng chẳng thiếu lòng can đảm.
Và ông chẳng còn gì để phản đối cuộc hôn nhân nữa.
Khi Orane hay tin cuối cùng cũng được làm vợ Kakiemon, má nàng lại ửng hồng và chỉ hai ngày sau nàng đã tung tăng khắp nhà.
Đám cưới trước tiên được tổ chức rình rang ở Edo, rồi cả đoàn đưa dâu đi tới Osaka. Ngay khi bữa tiệc ở đây cũng kết thúc, Kakiemon và Orane chỉ còn lại một mình trong cung điện cũ bị bỏ hoang, nơi mà xà cột đã mục ruỗng hết còn trong vườn cỏ mọc lút đầu người.
Giờ họ sống trong một cung điện, nhưng họ cũng cần phải kiếm cái ăn; vậy là Kakiemon bắt đầu đi bán cá. Nếu muốn kiếm được nhiều tiền, chàng phải đi trước nửa đêm để tới được chợ ở rất xa đó. Vậy là từ nửa đêm, chỉ có Orane ở lại một mình trong cung điện. Nhưng cũng như Kakiemon coi khinh con đường dài và khó nhọc mà chàng phải vượt qua với gánh nặng trên vai, Orane ở lại cung điện không chút sợ hãi. Cả hai đều lấy làm sung sướng bởi cuối cùng số phận cũng xe duyên họ với nhau.
Kakiemon và Orane đã sống trong cung điện được một thời gian và chẳng có chuyện gì xảy ra. Kakiemon mải mê mua bán cá tươi kiếm sống đến nỗi hoàn toàn quên mất chuyện cung điện bị ma ám. Orane cũng không còn nghĩ về những bóng ma nữa, và vậy nên nàng chẳng sợ gì cho tới một đêm, Kakiemon vừa rời nhà, thì ba vị thầy tu mặc áo chùng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Mỗi người cầm trong tay một cây nến ngắn màu đen phát ra ánh sáng lấp lánh. Họ không gây ra một tiếng động nào và xuyên tường đi vào trong cung điện, đến trước mặt Orane, họ bắt đầu nhảy múa, những bước chậm và cứng nhắc. Họ cứ nhảy như vậy quanh giường Orane cho đến sáng. Rồi, từng người một lại gần manh chiếu Orane đang ngồi, đặt tay lên miệng nàng và ra hiệu cho nàng giữ kín chuyện. Cả đêm, không thầy tu nào cất một lời.
Orane ngồi đó, im lặng và can đảm chiêm ngưỡng những thầy tu nhảy. Khi họ biến mất, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đó chắc là những bóng ma mà Kakiemon đã nói với mình trước đám cưới rồi. Chắc họ không muốn mình kể lại chuyện đêm qua; và sao mình lại làm thế chứ, sẽ chỉ khiến Kakiemon thêm lo và không muốn để mình lại một mình trong cung điện nữa. Thế nhưng, chàng còn phải ra chợ nếu không chúng ta biết sống bằng gì.
Khi Kakiemon trở về, nàng vui vẻ chào đón chàng, chuẩn bị đồ ăn cho chàng và trò chuyện cho tới khi chàng phải quay lại chợ. Nàng không hé môi kể một lời về chuyện xảy ra ban đêm. Khi Kakiemon đi rồi, nàng nóng lòng chờ xem liệu các thầy tu có đến nữa không. Cả đêm nàng không dám chợp mắt nhưng lần này, bốn bề tĩnh mịch.
Đêm thứ ba, Orane trông thấy từ xa có những đốm sáng chậm rãi tiến lại gần và xuyên qua bức tường vào cung điện. "Đó chắc là các thầy tu rồi," Orane nhủ thầm, và đến nàng cũng ngạc nhiên khi thấy mình thở phào nhẹ nhõm. Bởi thấp thỏm cả đêm thì còn tệ hơn nhiều.
Các thầy tu lặng lẽ lại gần, lần này họ vận áo chùng màu trắng và mỗi người mang một cây nến to màu trắng trong tay. Không cất một lời, họ bắt đầu nhảy múa, với những động tác cứng đờ quanh Orane. Chỉ có ánh nến chập chờn hắt bóng nhảy nhót. Bình minh lên, các thầy tu lại lần lượt tới gần Orane và đặt tay lên miệng nàng dặn giữ im lặng. Rồi họ biến mất mà Orane không biết là biến đi đâu. Sau ba đêm mất ngủ, cô gái trẻ đã mệt lử, nàng thiếp đi ngay. Nàng chỉ dậy khi nghe tiếng Kakiemon cười.
- Đã giữa trưa rồi mà nàng còn ngủ sao? Đêm qua đã có chuyện gì thế?
Hoảng hốt, Orane bật dậy đi chuẩn bị bữa ăn.
- Chàng xem vợ chàng hư đến thế nào! Nàng ta ngủ trong khi Kakiemon khốn khổ của nàng ta kiệt sức dưới những gánh cá nặng!
Đêm thứ tư chẳng có chuyện gì xảy ra. Sau nửa đêm, các thầy tu vẫn không thấy xuất hiện.
Orane yên tâm ngủ tới sáng. Chỉ đến đêm thứ năm thì lại một lần nữa ba đốm sáng xuất hiện và đi xuyên qua tường. Các đốm sáng lại gần, Orane nhận ra ba vị thầy tu vận áo chùng vàng. Mũ choàng che kín nửa mặt và trên tay mỗi người đều cầm một cây nến dài màu vàng tỏa ánh sáng chói mắt. Ba vị thầy tu mặc áo vàng lại nhảy cả đêm quanh giường Orane, và sáng ra, họ lại đặt ngón tay lên miệng nàng dặn giữ im lặng.
Orane tò mò tự hỏi đêm thứ bảy ai sẽ xuất hiện. Kakiemon vừa ra chợ, nàng đã thấy bốn bề các đốm sáng tiến lại gần cung điện. Từ phía Nam ba vị thầy tu mặc áo chùng đen với những cây nến ngắn màu đen; từ phía Tây, ba vị thầy tu mặc áo trắng mang những cây nến to màu trắng và cuối cùng từ hướng Đông, ba vị thầy tu mặc áo chùng vàng đĩnh đạc lại gần tay cầm những cây nến dài với ánh sáng chói lọi. Họ ngày càng lại gần, nhìn Orane chằm chằm, rồi bắt đầu điệu nhảy chậm rãi bên giường cô gái trẻ. Orane tự hỏi đêm nay chuyện gì sẽ xảy ra, bởi lần này tất cả các thầy tu đã tề tựu lại.
Đột nhiên, những vị thầy tu thôi không nhảy nữa, họ dừng lại trước manh chiếu Orane đang ngồi, và một trong các thầy tu vận áo vàng cất giọng trầm và ảo não nói:
- Orane này, nàng dũng cảm lắm. Trong bảy ngày, nàng chẳng nói điều gì và cũng không sợ phải ở lại một mình với chúng ta. Để thưởng cho nàng, chúng ta sẽ nói nàng hay chúng ta là ai. Hãy nghe đây: cách đây rất lâu rồi, một cuộc chiến ác liệt đã xảy ra khắp xứ ta; thời đó, tổ tiên của lãnh chúa hiện nay đã bí mật giấu kho báu trong cung điện. Nhưng ngài đã ngã xuống trong trận chiến, mang theo bí mật xuống mồ. Từ hàng thế kỷ nay, chúng ta bị giấu ở đây, không mang lại ích lợi gì cho con người và cũng chẳng được vui sướng với quyền lực của mình. Chúng ta muốn trở lại giữa con người, nhưng tự sức mình chúng ta không thể làm được việc đó. Ai đó phải đào chúng ta lên. Nhưng cho tới giờ, những người trông thấy chúng ta đều chạy mất. Không ai dũng cảm như nàng.
Câu chuyện vừa kết thúc, các vị thầy tu áo đen lại gần Orane, dẫn nàng ra vườn, chỉ cho nàng cây anh đào cổ thụ rồi biến mất. Rồi những thầy tu áo trắng chỉ ra thềm cung điện và cũng biến mất. Ba thầy tu cuối cùng, những thầy tu áo vàng, dẫn Orane ra một cái hầm có vòm rồi đến đây, họ biến mất.
Sau đêm đáng sợ ấy, Orane thiếp đi và ngủ mê mệt cho tới khi Kakiemon trở về. Chàng đánh thức nàng, ghẹo rằng nàng bắt đầu quen ngủ đến trưa rồi. Nhưng khi ấy Orane kể lại chuyện xảy ra trong cung điện bảy đêm qua. Rồi, họ vội vàng tới chỗ lãnh chúa cho ngài hay những bóng ma đang ám trong cung điện là ai.
Lãnh chúa cho đào ở những vị trí các thầy tu đã chỉ và tìm thấy kho báu không ngờ tới; trong vườn, dưới gốc cây, đầy những hũ xu đồng; dưới thềm, những túi đầy bạc và trong hầm là những rương đầy vàng.
Vui mừng vô hạn vì tìm thấy kho báu đã bị lãng quên, lãnh chúa ban thưởng hậu hĩ cho Kakiemon và Orane dũng cảm. Kể từ đó, người lái buôn giàu có không còn xấu hổ vì con rể của mình nữa; ngược lại, ông sung sướng đã gả con gái cho chàng. Đôi khi, Orane lại bắt chước điệu nhảy cứng đờ của các vị thầy tu cho Kakiemon xem và cả hai lại cùng nhau phá lên cười vui vẻ.
Xem ngay truyện hay khác
- Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn (Tạo lúc: 05/03/2015)
- Bà chúa tuyết  (Tạo lúc: 05/03/2015)
- Sự tích chim tu hú (Tạo lúc: 06/03/2015)
- Đại thánh Từ Đạo Hạnh (Tạo lúc: 08/03/2015)
- Đôi giày bát kết tự đi được (Tạo lúc: 13/03/2015)
- Mười hai hoàng tử (Tạo lúc: 14/03/2015)
- Ông tướng gầy (Tạo lúc: 17/03/2015)
- Sự tích cá he hay chuyện ông Nược (Tạo lúc: 17/03/2015)
- Chử Đồng Tử (Tạo lúc: 17/03/2015)
- Hai vợ chồng người đánh cá (hay chuyện Ông già và biển cả) (Tạo lúc: 25/03/2015)