Ở tỉnh Thanh Hóa, có ông nhà giàu nọ cưới người vợ bé rất trẻ, rất đẹp. Bà vợ lớn thấy vậy sanh ra ghen tuông, nay đánh, mai chửi, sai làm công việc nặng nhọc. Người vợ bé cam chịu không hé môi phiền trách. Đêm nọ, ăn cướp tới dộng cửa. Người chồng và người vợ lớn sợ hết hồn hết vía, kéo nhau vào một xó, nín hơi không dám cục cựa. Cô vợ bé bèn cầm roi, mở cửa ra đánh bọn cướp chạy tơi bời.
Tan cuộc, người vợ lớn mới hỏi:
- Dì có tài phép gì mà đánh tan tụi nó lẹ vậy.
Người vợ bé nói:
- Cha tôi là thầy nghề võ. Khi còn bé, cha tôi có dạy tôi chút ít nghề, cho nên hôm nay tôi mới trừ được chúng nó.
Từ đó, trong làng ai cũng khen vô vợ bé là giỏi. Có người hỏi thử: "Cô có nghề võ giỏi như vậy, tại sao khi bà vợ lớn đánh, cô không đánh lại?" Cô vợ bé trả lời: "Tôi là kẻ bề dưới, có khi nào dám đánh kẻ bề trên."
Câu trả lời ấy lần lần thấu tai bà vợ lớn. Bà này suy nghĩ lại, mới đem lòng thương yêu người vợ lẽ, không dám đánh chửi hành hạ như trước nữa.