Ngày xưa có một người đàn bà xấu xí tới mức ma chê quỷ hờn nên không ai chịu làm chồng của cô. Càng già càng xấu. Nàng ta không muốn thành gái già nên nàng lấy một người mù.
Ngày nào nàng cũng khoe khoang nhan sắc của mình với chồng.
- Anh không ngờ được vợ anh đẹp như thế nào đâu. Ai cũng nói rằng mặt tôi đẹp như trăng rằm, và tiếng nói của tôi dễ thương như tiếng hót của sơn ca.
Thoạt tiên người chồng còn kiên nhẫn lắng nghe một lúc, nhưng cuối cùng chịu hết nổi sự tự mãn đó nên anh nói với vợ:
- Tôi mệt mỏi với nhan sắc của nàng rồi! Và chắc chắn là nàng toan lừa gạt tôi. Nàng không thể đẹp như nàng nói. Có người đàn bà nào trên đời lấy một người chồng mù, nếu nàng ta xinh đẹp?
Người vợ không nói gì được. Và nàng không bao giờ nói tới nhan sắc của mình với chồng nữa.