Chuyện kể rằng, ngày xưa khi chưa có loài bướm xuất hiện, tại Philippines có đôi vợ chồng nọ sống trong một túp lều tại miền quê nằm dưới chân những ngọn đồi ở tỉnh Albay. Túp lều đơn sơ được làm bằng tre và cỏ cogon ở một nơi sơn thủy hữu tình và vô cùng yên bình. Đôi vợ chồng hạnh phúc với cuộc sống bình dị, mưu sinh bằng nghề nông. Vào thời điểm đó người vợ đang mang thai đứa con đầu lòng.
Không lâu sau, người vợ hạ sinh hai cô con gái vô cùng đáng yêu. Họ đặt tên cho những thiên thần nhỏ này là Amparo và Rosalina. Sự ra đời của cặp song sinh là một niềm vui to lớn đối với người chồng, nhưng không may người mẹ đã qua đời vì sinh nở khó khăn. Mặc dù vậy cả ba vẫn cố gắng sống tiếp để không làm người mẹ buồn lòng nơi chín suối.
Theo thời gian hai đứa trẻ dần lớn lên. Lúc nào trông chúng cũng rất vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Cặp chị em song sinh này thường xuyên giúp đỡ cha mình chăm sóc cây trồng và thu hoạch nông sản để bán ra chợ. Trong hai chị em thì người chị Amparo thường được gọi là Paro và người em Rosalina cũng có biệt danh là Rosa.
Tuy nhiên, bi kịch không chỉ dừng lại trước cái chết của mẹ bọn trẻ. Khi cặp song sinh này lên 12 tuổi, người cha cũng lại qua đời. Từ đó trở đi cả hai chị em sống một mình trong túp lều ở phía dưới chân đồi. Khoảng thời gian sau đó cả Paro và Rosa phải tự học cách trồng rau và hoa quả như những gì mà cha mình đã làm.
Hai chị em bắt đầu trồng đủ loại rau và hoa trong vườn và chăm sóc những loại cây ăn quả mà người cha để lại. Đến mùa thu hoạch, Rosa và Paro sẽ mang nông sản đến từng nhà hàng xóm hoặc những ngôi nhà ở hòn đảo lân cận để bán.
Nhưng ngày tháng trôi qua tính tình của người chị Amparo đã thay đổi rất nhiều. Người chị Paro luôn bên cạnh em Rosa dường như đã biến thành một người khác. Cô bỗng trở nên lười biếng và vô cùng nóng nảy. Cô cũng không còn giúp đỡ Rosa công việc đồng án và buôn bán nông sản nữa. Thậm chí Paro còn không động tay vào những công việc nhà để phụ giúp Rosa. Cô cũng để mặc cho Rosa tự mình tưới cây và làm cỏ trong vườn. Thêm vào đó Rosa cũng phải tự mình nấu ăn, rửa chén và dọn dẹp nhà cửa.
Nếu Rosa làm điều gì đó không được nhanh nhẹn, ngay lập tức Paro sẽ nổi giận. Đặc biệt khi cảm thấy đói Paro có thể hét lên: "Cô có thể nhanh lên không Rosa?". "Ta không thích món này! Không còn gì để ăn nữa à?", Paro giận dữ dậm chân phình phịch lên nền đất nếu như những món ăn mà Rosa chuẩn bị trên bàn không hợp với khẩu vị của mình.
Paro thậm chí có thể phát điên nếu như các món ăn vô vị. Ngay lúc đó cô sẽ quay lại chiếc giường êm ái của mình và ngủ tiếp. Chưa hết, Paro còn có thói quen dành cả ngày chỉ để ngửi những bông hoa trong vườn. Tất cả những điều đó đã khiến người em Rosa vô cùng lo lắng cho chị gái của mình.